Sau cuộc cãi vã với bác sĩ trưởng khoa, Lam Di Tinh hậm hực bước trở ra. Đã từ lâu, nhiều người đồn đại về thái độ làm việc của ông ta hoàn toàn không xứng với vị trí này. Chắc có lẽ do có nhiều kinh nghiệm làm việc ở đây cũng như độ tuổi nên ông ta mới có thể tiếp tục ngồi ở vị trí trưởng khoa này. Nữ bác sĩ vừa trẻ tuổi lại tài giỏi như Lam Di Tinh luôn là mối đe dọa với ông ta cho nên lúc nào cũng xem cô như là cái gai trong mắt.
Lam Di Tinh chầm chậm bước đi với vẻ mặt rũ rợi. Một lúc sau, cô phát hiện dáng người thân thuộc đang ngồi trên băng ghế phía trước đợi đến mức mắt nhắm nghiền lại, thi thoảng lại gục mặt rồi lại ngẩng lên, trông rất đáng yêu.
Ngay lập tức, tâm trạng hậm hực khi nãy hoàn toàn biến mất, vừa nhìn thấy người trước mắt, Lam Di Tinh vội chạy thật nhanh về phía trước, sau đó gọi lớn tên anh:
- "Đồ heo lười."
Vừa nói, cô đưa tay gõ nhẹ lên đầu mũi của Đoàn Thế Khương mà châm chọc anh. Lúc này, anh mới mở to đôi mắt vốn đang ngủ gật của mình mà nhìn người trước mặt, sau đó bật cười:
- "Em ra rồi à? Anh đợi em tận ba tiếng rồi đấy."
Trên người anh hiện tại vẫn còn trong bộ trang phục của lính cứu hỏa, mái tóc có phần hơi bết chắc là do sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh lập tức đến đây đón cô về nhà.
- "Trông anh có vẻ mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-ben-em/2557332/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.