Chương trước
Chương sau
Lúc này, đại môn bí phương viên đóng chặt, Tử Y dựa theo yêu cầu củaVân Tâm Nhược sơ một kiểu tóc cực kì đơn giản. Mà ngoài cửa, Phương tổng quản nghe nhóm phụ nhân hỗ trợ tân nương trang điểm nói loạn thất báttao đủ loại cử chỉ kỳ quái của tân nương, đột nhiên, lắc lắc tay ý bảocác nàng lui ra

Mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, chỉ có con ngươi màu đen hơi hơi hiện lên một tia ưu sắc, trời đã sắp sáng………

Một đường thẳng lặng lẽ xẹt ngang qua phía chân trời màu xanh thẳm,một vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên, bên trong Vân phủ, nơi nơi đềugiăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường, đèn đỏ treo cao, tất cả đều làmàu đỏ, một khung cảnh màu đỏ tưng bừng nào nhiệt toàn bộ vây quanh Vânphủ , giống như màu đỏ ở hải dương, nóng hôi hổi

Âm thanh chúc mừng, tiếng quát liên miên không ngừng, nghe được mộttrận âm thanh pháo nổ, sau đó là tiếng kèn thổi, tiếng trống chiêng, cửa Vân phủ sớm bị một đám người vây kín không còn kẽ hở, kiệu tám ngườinâng đứng trước cửa, trên bốn góc kiệu là bốn viên trân châu, dây kếtmàu đỏ buông xuống, tế đoạn làm thành kiệu liêm thêu trăm điểu hướngphượng, song điệp diễn hoa, toàn bộ thoạt nhìn đều rất sống động, mà làm cho người ta chú ý là tay vịn trên kiệu lại là dùng thủ ô kim tạothành, kiệu hoa tám người nâng, thật đủ xa hoa mà

Trên đầu đội hỉ khăn màu đỏ, Vân Tâm Nhược lẳng lặng ngồi, Tử Y bịnàng lấy một cái cớ bắt đi ra ngoài, chờ khi nàng trở lại, có lẽ mình đã đi rồi, mà nàng tin tưởng Phương tổng quản sẽ chiếu cố tốt Tử Y

“Tử Y, thực xin lỗi” Bàn tay giấu trong tay áo gắtgao nắm chặt lại, đột nhiên cảm giác vô lực, đôi mắt bình tĩnh như nướclúc này lại tràn đầy sợ hãi, một giọt lệ rớt xuống gả y đỏ thẫm,lướt qua trong giây lát

Người săn sóc dâu lắc lắc mông đi tới, bàn tay mập mạp kéo tay Vân Tâm Nhược, nói: “Tân nương tử, lên kiệu thôi.”

Như máy móc, nàng từng bước một rời khỏi Vân phủ nơi nàng đã sống mấy tháng nay, rời xa cái tiểu viện hoang vắng lại tràn ngập ấm áp, cũngrời xa Tử Y, người nàng xem như thân nhân ruột thịt

Tử Y, nghĩ đến Tử Y, nàng quay đầu lại, trước mắt cũng là bị một mảnh màu đỏ ngăn trở….

Lúc này, trong phòng Vân Tâm Nhược ở bí phương viên, nơi nơi đều là trang giấy, giấy trắng, tự đen (chữ) , Tử Y ngồi dưới dất, hai tay rất nhanh thu dọn lại, miệng không khỏi than thở “Tiểu thư cũng thật là, sao không nói sớm chút cho ta biết? Muốn lấy mấy thứnày? Hiện tại kiệu hoa sắp tới rồi, làm sao nàng thu dọn hết được đây?”

Rốt cuộc xong, nàng lau mồ hôi trên trán, đem tất cả trang giấy thulại sạch sẽ, sau đó đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, lại tới trước bàngương đồng vuốt vuốt lại tóc, sau đó lại cúi đầu nhìn xem quần áo trênngười, tiểu thư nhà nàng xuất giá nha, nàng không thể làm tiểu thư mấtmặt được

Ôm đống giấy kia, nàng thở hổn hển chạy, thẳng tới lúc nghe được âmthanh một trận pháo, Tử Y ánh mắt sáng ngời, ôm chặt vật gì đó tronglòng, chạy nhanh hơn

Đột nhiên phía trước một bàn tay vươn ra, làm cho nàng có chút lảođảo, đống giấy tranh chữ ôm trong lòng toàn bộ rơi xuống đất, thảm, Tử Y vẻ mặt đau khổ cẩn thận nhặt lên, đây chính là bảo bối của tiểu thư nhà nàng a, tiểu thư mặc kệ từ sáng tới tối khổ luyện tập viết chữ a, nếurớt hỏng mất, nàng sao có thể giao cho tiểu thư

“Ngươi sao lại như vậy?……..” Nàng tức giận hướng về phía trước trừng một cái. Lại nhìn thấy người đó là ai, kinh ngạc một chút, sao lại có thể là ông ta…..

Phương tổng quản….

Tử Y ôm chặt gì đó trong lòng, có chút khẩn trương, nàng sợ nhất là Phương tổng quản.

Lỡ chọc vào là muốn trốn cũng không được. Nhưng hiện tại không phảithời điểm để nàng nghĩ lung tung, tiểu thư nhà nàng còn đang chờ nàngmà….

“Thực xin lỗi Phương tổng quản, Tử Y hôm nay phải bồi tiểu thư xuất giá, đa tạ Phương tổng quản trước kia chiếu cố Tử Y” Nói một đống xong, nàng hướng về phía trước bắt đầu đi, nhìn Phương tổng quản mặt mày âm trầm, vội vàng nói “Tiểu thư nhà ta còn đang chờ ta, cho nên Tử Y xin phép đi trước…..Tử Y là nha hoàn hổi môn”

Tử Y có chút ăn nói lung tung, nàng đang gấp muốn chết…….

“Ngươi không thể đi!” Sưu một chút Phương tổng quản giữ chặt Tử Y, ngữ khí cực nặng hơn nữa thập phần nghiêm khắc

“Vì sao?” Tử Y một tay ôm tranh chữ, cũng bất chấpsợ hãi, Phương tổng quản này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng hung hăngtrừng mắt Phương tổng quản “Tiểu thư nhà ta đã thay Đại tiểu thư xuất giá, vì sao ta không thể đi. Hơn nữa hiện tại khế bán mình của takhông còn ở Vân Phủ, các ngươi không cần xen vào”

Nghe được ba chữ khế bán mình, Phương tổng quản nhìn về phía Tử Y, ánh mắt thể hiện sự tàn khốc trước nay chưa từng có

“Ngươi đã hại nàng một lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế một lần nữa?”

Gằn từng tiếng, hung hăng đả kích Tử Y

Đây là ý gì……

Tranh chữ trong tay toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này, nàng lại vô lực nhặt lên….

“Cái gì là ngươi đã hại nàng một lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế một lần nữa?” Nàng ngẩng đầu hỏi

“Ngươi không biết sao?” Phương tổng quản từ trên cao nhìn xuống nàng “Nếu không phải ngươi, Tam tiểu thư sẽ không đồng ý cam tâm tình nguyện đáp ứng chuyện này, phía trước đợi nàng là cái gì, nàng toàn bộ đềubiết được”

Không có khả năng………Tử Y đột nhiên ngã xuống trên mặt đất, đây làđiều nàng không dám nghĩ nhất, không dám thừa nhận, hiện tại đã có người nói rõ ràng cho nàng biết, nguyên lai hết thảy đều là nàng tự lừa mìnhdối người

“Tiểu thư!” Tử Y từ dưới đất đứng lên, ngay cả tranh chữ cũng không nhặt lấy……Nàng muốn đi tìm tiểu thư, nàng không cần tiểu thư phải gả

“Tử Y, không được đi?” Phương tổng quản giữ chặt nàng. Ngữ khí sâu xa nói “Ngươi đi, chỉ làm nàng tăng thêm một phần nguy hiểm thôi.”

Nghe như vậy, Tử Y không còn gì để nói, rớt nước mắt nhìn về phía đại môn Vân phủ, nàng không thể phản bác, hai chân bị cố định lại, tranggiấy trên mặt đất mở ra, chữ viết xinh đẹp, chậm rãi bị gió thổi cuốn đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.