“Không!” Vân Thiển Y cả kinh, hai tay nắm chặt quầnáo mình, thân thể không ngừng run run, không thể, nước mắt rơi như mưa,nàng mạnh mẽ nhổ cây trâm gài tóc xuống , để thẳng vào cổ mình, cắn răng nói “Tướng quân nếu bức bách tiểu nữ, như vậy được chỉ là thi thể của ta!” Ánh mắt quyết liệt, thề sống chết để bảo hộ trinh tiết của mình
Đột nhiên, nhanh như thiểm điện, Lê Hân phản thủ đoạt lấy trâm gài tóc trong tay nàng, trực tiếp ném xuống đất “Loảng xoảng” Một tiếng, giống như phá nát tâm Vân Thiển Y. Cũng cắt vỡ tình của hắn…….
Lê Hân lui về phía sau từng bước, mang theo thần sắc bi thương mà người khác chưa từng thấy, nói “Ngươi không cần tìm chết, bản Tướng quân không ép buộc nữ nhân. Ngươi cũng vậy” Gằn từng tiếng, ngữ khí mặc dù đông cứng, nhưng lại nhiễm tràn đầy bi thương
Vân Thiển Y tựa vào giường không ngừng thở, lệ vẫn không ngừng rơi.Lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không dám nhìn nam tử trước mặtnữa
Nam nhân này tâm tình bất định, nàng sợ nói sai một câu, sẽ gây ra chuyện vạn kiếp bất phục.
Thân ảnh cao lớn của nam tử đứng trong phòng, giống như gốc cây trong mùa đông tuyết, dính đầy hạt tuyết lạnh lẽo, kỳ thật thánh chỉ khôngtrọng yếu, thay gả hắn cũng có thể không truy cứu, nhưng việc mà hắn để ý là nàng nói nàng đã có ý trung nhân. Đây mới là việc hắn không thể nàotha thứ được, là việc tổn thương hắn nhất.
Lê Hân hắn cả đời hô phong hoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057185/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.