Vân Tâm Nhược nhìn thấy ý xin lỗi trong mắt Tiểu Tức, hướng nàng lộra một chút ý cười, như gió mùa thu thổi qua hồ nước tĩnh lặng, thảnnhiên ninh đạm, lại giống như trời xanh tươi đẹp mùa xuân. Bình tĩnh,thực thuần, thực tĩnh, nhưng cũng mang theo một tia bi thương
“Không sao, Tiểu Tức, không cần nói gì nữa” Nàng nhìn hướng Phương đại nương, lại nói với Tiểu Tức, Phương đạinương tránh trái tránh phải, không dám đối mặt với cặp mắt như nhìn thấu tất cả kia của Vân Tâm Nhược
Lê Hân mắt lạnh nhìn Vân Tâm Nhược,ánh mắt lộ ra hàn ý thị huyết, nhìn nàng vừa rồi trên mặt lộ ra ý cườithống khổ, lồng ngực tức giận như muốn nổ mạnh, hung hăng phát ra
“Nguyên lai, Vân tam tiểu thư, hạ đường phụ của Bản tướng quân, còn có cái ham mê là thích làm việc trộm cắp”
Vân Tâm Nhược nghe ra hắn châm chọc nàng, ánh mắt trong suốt không nhìn ravui buồn, chỉ là thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói.: “Tướng quân còn muốn ta nói gì nữa? Không phải ngài cho rằng mọi chuyện đã sáng tỏ, không thể giải thích gì nữa sao?”
Vẻ mặt lạnh nhạt không sợ hãi kia, một thân ngông nghênh kia, một câu trào phúng rõ ràng kia. Làm cho Lê Hân sải bước đi tới hướng nàng, vươn tay, mâu sắc ám trầm, ánh mắt như mang theo nồng đạm hỏa diễm, chỉ cần xuống tay sẽ có thể bóp nát nàng
“Ý của ngươi hết thảy đều là do Bản tướng quân sai người làm sao?” Gằn từng tiếng , gương mặt cứng rắn càng thêm ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057160/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.