Thực mềm, thực ấm, giống như đang nằm trên một đống bông, cảm giácthật thoải mái. Vân Tâm Nhược thấy mình như được một cái gì đó ấm áp ômlấy, vô cùng ôn hòa, cũng vô cùng an toàn, đã lâu lắm rồi nàng mới cóthể ngủ say như vậy
Đột nhiên, cảm giác ấm áp đó như biến mất khỏi thân thể nàng, nàngsốt ruột vươn tay muốn bắt lấy, đến lúc bắt được vật ấm áp đó, mới thoảmãn tiếp tục ngủ say…..
Cô gái trên giường ngủ với vẻ vô cùng bất an, mày nhíu lại, lông mikhông ngừng run run, đôi môi tái nhợt cũng không biết đang lẩm bẩm cáigì
Mãi đến lúc đốt thanh ninh hương, một lúc lâu sau, nàng mới bình yên đi vào giấc mộng (Thanh ninh hương: đốt một loại thảo dược có tác dụng an thần hay dễ ngủ gì đó)
Tiêu Thanh Hàn nhíu chặt mày lại, hai mắt nhìn vào tay mình,bàn tayto của hắn đang bị một bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm chặt , sống chết cũngkhông buông, chỉ cần hắn vừa buông ra ,bàn tay nhỏ bé kia sẽ không ngừng quơ qua quơ lại giữa không trung. Làm hắn thật sự không đành lòng
Chỉ có thể để mặc nàng cầm tay mình, mà tư thế như vậy, đã bảo trì gần một ngày
Tay nàng rất nhỏ, chỉ bằng một nửa tay hắn, ngón tay vô cùng xinhđẹp, nhưng trên bàn tay xinh đẹp này lại phủ kín đầy miệng vết thươnglớn nhỏ , có cả vết thương mới lên da non
Nhớ tới lúc Minh Phong nhìn hai bàn tay này, dáng vẻ thương tiếc nói: “Thực đáng tiếc, hai bàn tay trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057105/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.