Edit: Kecil
Tiêu Thanh Hàn nghe Lê Hân nói nhiều như vậy, cũng hiểu được vài phần
Bây giờ xem ra Lê Hân đã muốn buông tay với Vân Thiển Y, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì. Ngày nào còn chưa làm rõ những chuyện này, thì ngày đó hắn còn chưa thể mở miệng. Nếu không, lỡ có sai lầm, sự đau khổ sẽ đến với Lê Hân còn hơn bây giờ gấp trăm lần
Mà đó chính là điều hắn không muốn thấy nhất.
Kiếp của Lê Hân. Tựa hồ còn chưa thực sự đến….
“Thanh Hàn, ta muốn cầu xin ngươi một chuyện!” Lê Hân nói xong, đợi nửa ngày vẫn không thấy Tiêu Thanh Hàn nói gì, tiếp tục mở miệng nói:
“Cầu……” Chữ này đối với Lê Hân xa lạ vô cùng.Từ xưa tới giờ, hắn chưa bao giờ phải cầu xin bất cứ ai, vậy mà hôm nay vừa mở miệng lại dùng đến từ này
“Chuyện gì?” Tiêu Thanh Hàn rũ mắt xuống, thản nhiên hỏi. Nội tâm cảm giác có chút nặng nề
Lê Hân hít sâu một hơi, trịnh trọng nói, không chút vui đùa: “Cầu xin ngươi hãy nói với Minh Phong nhất định phải chữa khỏi cho Vân Tâm Nhược, đây là do ta nợ nàng. Ta không thể hoàn trả lại được gì, cho nên chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta việc này, ngày khác, ta chắc chắn sẽ báo đáp lại ân tình này.”
Tiêu Thanh Hàn gật đầu thay cho sự trả lời của mình. Kỳ thật không cần Lê Hân lên tiếng, hắn cũng sẽ dặn Minh Phong dùng hết sức chữa trị cho nàng, hơn nữa hiện tại nàng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057095/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.