"Thanh Hàn. . . . . ." Vân Tâm Nhược kéo kéo Tiêu Thanh Hàn, không cảm giácđược ý nghĩ, khiến nàng có chút khó xử. lòng của Thanh Hàn thật khóđoán.
"Hử? Thế nào?" Tiêu Thanh Hàn giương mắt, tất cả tâm tình trong tròng mắt biến mất. Tất cả như thường.
"Thanh Hàn, Nguyệt có cái gì không đúng sao?" Vân Tâm Nhược nhìn Lang Vương vẫn đứng ở cạnh chân nàng, hỏi.
"Không có gì." Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, rất nhiều chuyện, bây giờ không thể công khai? Bây giờ hắn cần là thời gian.
"Nhược, chúng ta trở về thôi." Hắn kéo tay của nàng, mười ngón tay đân vào nhau thật chặt.
"Trở về?" Vân Tâm Nhược nghi ngờ nhìn hắn.
"Về nhà." Tiêu Thanh cười cười, mặt mày như họa.
"Nhà?" Vân Tâm Nhược cúi đầu, trong mắt thoáng qua rất nhiều, nhà, nàng có sao?
" nhà của Thanh Hàn chính là nhà của Nhược." Tiêu Thanh Hàn lẳng lặngnhìn nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, trong tròng mắt ôn hòa như biển cả.
Chịu quá nhiều tổn thương. Hôm nay, nàng đã sớm như chim sợ bị bắn, không có hi vọng, cũng sẽ không thất vọng. Không có mong đợi, sẽ không bị mấtmát.
Chẳng qua, nếu như không có hi vọng, không có mong đợi, cõi đời này tồn tại để làm gì?
Cho dù hi vọng chưa chắc trở thành sự thật, nhưng lại là bắt đầu của hạnh phúc.
Sau mưa gió không nhất định phải có mây, nhưng mà, mây nhất định sẽ có sau mưa gió.
Như vậy, nhà của Tiêu Thanh Hàn, dĩ nhiên là nhà của nàng.
"Vân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3056991/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.