bên ngoài Ám các, tròng mắt nam tử bình tĩnh, không thấy hỉ nộ,không nóng không lạn, con ngươi trong trẻo lạnh lùng lúc này giống nhưbị chắn lại. nhìn không thấy đáy, hắn không biết vì sao lại đến nơi này, thật ra thì tất cả không liên quan đến hắn, nhưng nữ nhân bên trong lànha hoàn của minh phong, chuyện xảy ra hắn biết rõ, nhưng không giải vây thay nàng, Vân Thiển Y tự cho mình thông minh hơn người, làm việc không có sơ hở, thật ra thì ả sai quá nhiều, chén thuốc kia chính là chỗ sailớn nhất.Ở gần minh phong nhiều năm, đối với dược lý hắn cũng hiểu được mấyphần, độc kia nhìn như mãnh liệt, chẳng qua là Ôn Ói. Căn bản không thểgây chết người.Nhưng cố tình lại để tên Lê Hân luôn luôn tỉnh táo vừa lúc gặp phảiVân Thiển Y, liền mất toàn bộ lý trí, trở thành một kẻ ngu rơi vào võnglưới tình yêu.Đứng trước lựa chọn nói hay không nói, hắn lựa chọn điều sau, mộtkhi chuyện này bị lộ ra, như vậy Lê Hân sẽ trở thành người bị hại nhiềunhất, nữ tử mà mình yêu thương thì ra chỉ có bề ngoài xinh đẹp, tâm lạinhư rắn rết, như vậy, đối với hắn đúng là sự châm chọc cỡ nào, tổnthương cỡ nào.Hắn không muốn Lê Hân bị thương tổn, bởi hắn là vì thân huynh đệnhất lại làm người khác tổn thương. Tròng mắt híp lại, đáy mắt thoángánh đỏ, thế nhưng hắn lại không biết.Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược, Nhược.Đột nhiên, đầu của hắn đau đớn, tim như bị kim châm, là thứ gì đang xé rách linh hồn hắn, đau quá.Dưới ánh trăng, nam tử nhíu thật chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784528/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.