Minh Phong cầm thuốc, đi về phía Vân Thiển Y, Vân Thiển Y bị điểm huyệt, không cách nào nhúc nhích, chẳng qua trong mắt mang theo khẩn cầu, mang theo đáng thương, nhưng không cách nào đả động nam tử áo đỏ trước mắt.
“Minh Phong, đừng…Thiển Y vô tội.” Lê Hân nằm trên mặt đất, căn bản không thể đứng lên, chẳng qua là vươn tay van xin hắn. Ngàn vạn lần không được, Túy Nguyệt lưu tâm là loại độc cực mạnh, không phải người nào cũng có thể chịu đựng. Thiển Y chỉ là một cô gái, làm sao để nàng gánh chịu được chứ.
Tất cả đều là lỗi của mình, là hắn, là hắn sát hại Vân Tâm Nhược, tất cả đều là hắn, là lỗi của hắn, không liên quan đến người khác. Nếu như muốn đền mạng, vậy mình hắn là đủ rồi, hắn nợ nàng. Nợ nàng quá nhiều, hắn nợ nàng mạng sống, nợ nàng. . . . . . chỉ cần hắn chết là có thể bồi tội cho nàng.
Nhưng Thiển Y vô tội, tất cả đều là lỗi của hắn.
“Vô tội, ngươi nói ả vô tội?” Minh Phong cười lớn. Trong mắt lại có chút hơi nước, mang theo bi thương, hắn lắc đầu một cái, mang theo đồng tình, mang theo đáng thương nhìn về phía nam tử áo đen trên đất, kẻ bị hắn đập cho tơi tả.
“Tướng quân, ngươi thật đáng thương, ngươi cho rằng nữ nhân này vô tội thật sao? Ngươi có mắt như mù, loại nữ nhân lòng dạ ác độc này mà ngươi còn che chở ả như thế. Túy Nguyệt lưu tâm đúng không?” Hắn nhìn thuốc trong tay, giọng nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784492/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.