Chương trước
Chương sau
Nàng vô tình nói xong, giọng nói hỗn loạn luống cuống, thanh âm một hồi cao, một hồi thấp, hoàn toàn mất hồn trí. Cuối cùng quay người bỏ chạy, giống như muốn thoát khỏi cái ác mộng kinh khủng đó, vừa lúc đụng phải Tri Hạ từ trong nhà chạy ra. Vân Thiển Y nhìn thấy Tri Hạ, trực tiếp ôm lấy nàng, khóc thút thít không ngừng.

Lệ của một số người, làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta chua xót, như ngưng lại thành chuỗi hạt châu, chỉ cần một giọt là đủ để thương tâm.

Mà có vài người, cho dù chảy bao nhiêu lệ, đều không thể rửa sạch tội ác trên người, chỉ làm người khác càng chán ghét, làm cho người ta hờ hững, không chút đau lòng thay người đó, dù là họ chảy hết nước mắt cũng vậy.

“Đưa họ trở về.” ngón tay Hạ Chi nắm chặt, nhịn xuống ý nghĩ muốn giết người, phất tay để thị vệ bên cạnh thi hành mệnh lệnh. Hắn sợ, hắn nhìn thấy ả một giây, sẽ không nhịn được chuyện trực tiếp giết ả để báo thù cho Vân Tâm Nhược. Nữ nhân này, làm hại người còn không đủ sao?

Bốn phía từ từ im lặng lại, Hạ Chi ngắm nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia.

Hắn quay đầu lại, thân thể đột nhiên chấn động, trợn to cặp mắt,

Phía sau hắn, đứng một vị nam tử. Áo đen che giấu thân thể cao ngất, nhưng hai tròng mắt người đối diện là một mảnh ảm đạm, không có ánh sáng, thân thể rõ ràng cáo vút khỏe mạnh, lại cảm giác như ông lão, không có nửa phần thần thái.

Tướng quân, hắn đến đây lúc nào, mà khi nào, tướng quân anh minh thần võ lại biến thành dáng vẻ này, làm cho lòng người chua xót.

lòng của Hạ Chi xẹt qua một mảnh thê lương, hắn lộ ra nụ cười khó coi, khóe miệng co quắp, thật sự là không biết phải nói cái mới phải, tướng quân của bọn họ thật sự đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Tướng quân, ngươi muốn làm gì với ả?” Hắn dĩ nhiên đang chỉ Vân Thiển Y. Dù sao tướng quân cũng từng yêu nữ nhân này, cho dù vì nữ nhân này mà giết chết một cô gái khác, nhưng có lẽ tướng quân làm vậy là hành động quá khích, cho nên mới giam ả ở chỗ này mà thôi. E rằng cũng vì cảm thấy có lỗi với người huynh đệ kia.

Tướng quân trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng lại đối xử tệ với một cô gái, có quá mức tàn khốc hay không.

tròng mắt đen của Lê Hân thoáng qua một phần đau khổ, ngực không ngừng truyền đến nhức nhối, như một con dao nhọn đang găm sâu vào ngực hắn, câu Vân Thiển Y nói ‘là hắn, là hắn tự tay giết nàng’, lại một lần nữa đem lòng của hắn băm vằm từng mảnh nhỏ.

Muốn làm gì, Vân Thiển Y sao? Hiện tại mỗi lần nhìn thấy ả, tim của hắn như bị cào chảy máu, người hắn như chìm vào cảnh Hạ tình nhai kia.

Hắn hận nàng, nhưng càng hận mình.

Như vậy, hắn còn có thể làm được nữa?

“Cứ như vậy đi.” Hắn nhắm mắt lại, xoay người, áo đencô quạnh như bóng đêm. Không cần thay đổi gì, giam cầm như vậy, cũng là báo ứng dành cho nàng, mà đau đớn, hắn lại phải nhận lấy, đây chính là báo ứng của bọn họ.

“Tướng quân, ả làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, phạm vào một chuyện không thể cứu vãn, tướng quân, ngươi còn yêu nàng sao?” Hạ Chi đứng phía sau hắn, đột nhiên mở miệng hỏi.

“Yêu?” Lê Hân nghe được, đột nhiên cười to, mang theo một cỗ thê lương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.