Đêm lạnh lẽo, đêm rét căm căm, Minh Phong ngồi bên ngoài lều, bọn họ đã đi mười mấy ngày, sắp đến biên cảnh,
Trong tay hắn cầm một vò rượu, ngồi dưới đất, tự rót cho mình một chén, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu không ngừng tán ra không khí, lần này đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quốc sư cũng đến e rằng chuyện không đơn giản như vậy.
“Hắc hắc, rượu thơm quá.” Giọng vừa mới xuất hiện, đột nhiên một bóng người lóe lên, một tay như tia chóp, muốn cướp đi rượu trong tay Minh Phong, Minh Phong co tay lại, rượu trong tay cũng nhanh chóng chuyển hướng, người nhẹ như mây rơi xuống mặt đất. Hồng Y xoay một vòng.
Nghe người kia chửi ‘mẹ nó’ một tiếng, hắn thuận thế tựa vào trên một thân cây, trong tay vung vẫy bầu rượu, đùa giỡn nói.”Sư đệ, sao lần nào cũng muốn giành rượu của sư huynh vậy, sao thế, lúc này là lúc nào mà còn tới tìm ta, có phải con mèo kia bị bệnh hay không?” Nói đến mèo, mặt của Minh Phong chìm xuống.
“Sư huynh, nhắc tới chuyện kia làm gì, ngươi cũng quá hẹp hòi.” Từ phía sau cây đi ra một nam tử mặc y phục màu trắng, tuấn nhã, tay cầm một cái quạt, không ngừng phe phẩy, cũng là bạch y, nhưng Tiêu Thanh Hàn so với hắn có thêm một phần tiên khí, lạnh lùng không thể đến gần, mà nam tử này lại nhiều hơn một chút ấm áp nhân gian. Làm cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần hắn.
“Hẹp hòi?” khóe mắt Minh Phong nhấc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784444/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.