Biên quan, Thư Tuấn ngồi bên trong trướng, cầm thư, cắn răng cười lạnh.
“Báo. . . . . .” một quân sĩ đến gần, quỳ xuống đất.
“Nói.” Thư Tuấn để quyển sách trên tay xuống, nhướng mày.
“Bẩm báo thái tử, tám vạn đại quân Thiên Trạch đã đến biên cảnh, cách quân ta mười dặm.”
“Được lắm, rốt cuộc đã tới.” khóe miệng Thư Tuấn khẽ cười, trong mắt một mảnh âm tàn, tới, sắp tới rồi. Tiêu Thanh Hàn…nhị hoàng tử… Hắn không có được, người khác đừng mơ có được. Cho dù là phá hủy nó. Hắn cũng sẽ không đem vật của hắn chắp tay tặng cho người khác.
“Hoàng huynh.” Một thanh âm khàn khàn truyền tiến tới, khiến thân thể binh sĩ quỳ trên đất run rẩy, thật là giọng nói khó nghe, mặc dù không là lần đầu tiên nghe, nhưng là mỗi lần giống như có một cơn gió lạnh thổi vào người hắn. Khiến hắn không khỏi sợ hãi. Còn gương mặt đó….Nhìn một lần, chỉ sợ hắn phải sống trong ác mộng cả đời.
Binh lính hành lễ, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, sau khi đứng dậy, vội vàng đi ra doanh trướng, mới vừa đi ra, liền lướt qua một nữ tử. Thân thể không tự chủ được run lên.
Thư Dao công chúa, thật là đáng sợ.
“Thư Dao, ngươi đã đến rồi.” tầm mắt Thư Tuấn rơi vào trên sách, không nhìn nàng.
Trên mặt Thư Dao vẫn mang khăn che mặt như cũ, ánh mắt lại không long lanh giống ngày trước, sắc mặt của nàng bây giờ giống người mắc bệnh lâu năm, mắt cũng vàng chóe xấu xí, mà khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784435/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.