“Tộc trưởng, ngươi chờ ta một chút, đừng đi nhanh như vậy.” Tiểu Hà không ngừng đấm ngực mình, trời ạ, còn phải chạy nữa sao, nàng mới dừng lại thôi mà, muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng chắc?
Tiểu Hà cúi đầu than thở, hôm nay mệt chết nàng mất, Thanh Thanh, tìm được ngươi xem ta dọn dẹp ngươi thế nào, ô..ô, nàng ta cứ luôn gây phiền toái cho nàng.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh. . . . . .” Một đám người vừa đi vừa kêu ở trong rừng, đi tìm thân ảnh của người luôn khiến bọn họ đau đầu không dứt.
Một tay Mạc Sơn đặt ở khóe miệng, không ngừng la lên, “Thanh Thanh, đừng trốn nữa, nhanh đi ra, nếu không Mạc Sơn ca ca sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Lúc này, bọn họ không biết là, ở sau một cây đại thụ, một cái đuôi thật to vung lên, sau đó lại rơi xuống. “Suỵt”, thiếu nữ thanh tú lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, len lén nhìn đám người kia, đưa ngón trỏ trên môi, quay đầu lại, trừng mắt nhìn con sói khổng lồ nằm trên mặt đất, nàng cực kì không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, “Ngươi đừng động đậy nữa… nếu không bọn họ tìm thấy Thanh Thanh mất.”
Lang Vương đem cái đuôi thu lại, thân thiết liếm tay của thiếu nữ, thiếu nữ vỗ nhẹ đầu của nó, “Ngươi nói bọn họ sẽ tìm được Thanh Thanh, Thanh Thanh không tin đâu, ngươi xem, Thanh Thanh trốn cực kì tốt, bọn họ làm sao tìm được? Trừ phi là ngươi. . . . . .” Thiếu nữ nắm một túm lông trên đầu con sói, Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784427/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.