“Thanh Nguyệt, sư huynh muốn Thanh Nguyệt làm cái gì?” Viêm Huyên hơi nhíu mày. Không hiểu ý tứ của sư huynh, nhưng vẫn lấy một bình sứ từ trong ngực ra, đưa cho sư huynh.
Minh Phong nhận lấy, mở ra, bên trong quả thật có một viên thuốc xanh đậm, mang theo mùi thơm ngát “Sao chỉ còn một viên?”
Viêm Huyên cười cười, “Một viên cho hoàng thượng ăn, cho nên giờ chỉ còn một viên, ngươi muốn thì cho ngươi.”
Minh Phong nhè nhẹ cười một tiếng, cất bình đi, sau đó nói: “Sư đệ, ngươi thật hào phóng, thuốc này trong thiên hạ chỉ có ba viên, ngươi thật sự cho ta sao?”
“Không phải còn một viên sao?” Viêm Huyên phe phẩy chiếc quạt, gió từ quạt không ngừng truyền ra, đem sợi tóc trước vai hắn thổi lên, sau đó hắn nháy mắt, mang chút lẳng lơ, “Sư phụ và sư huynh của bản công tử đều là thần y, chỉ cần có các ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì? Cho dù chỉ còn một hơi thở, các ngươi cũng sẽ cứu ta, thuốc này ở trên người ta cũng có chút lãng phí.”
Bình ngọc trong tay mang theo cảm giác lành lạnh, xuyên qua lòng bàn tay của hắn, truyền tới đáy lòng, biến thành một dòng nước ấm, Thanh Nguyệt là viên thuốc mà Thiên Tuyệt tiên nhân tốn hao hết mười năm mới chế thành, thiên hạ chỉ có ba viên, một viên thì ông giữ lại, hai viên khác cho Viêm Huyên.
Vì Viêm Huyên cũng không hiểu y thuật, cho nên thuốc này dùng để phòng thân. Về phần hắn, hắn bách độc bất xâm, thuốc này vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784392/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.