Thư Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn Viêm Huyên, dĩ nhiên là biết gã, mặt cúi thấp xuống, gương mặt thảm hại, Bát Hoang Lục Hợp trận của Tiêu Thanh Hàn làm hắn thất bại, thất bại thảm hại. Mà Thư Dao vừa nhìn thấy Viêm Huyên, khuôn mặt cực kì kích động, kêu to “Viêm Huyên, mau tới cứu ta.” Giọng nói chói tai khiến Viêm Huyên không khỏi cau mày.
“Đại hoàng tử, công chúa, hoàng thượng lệnh ta đưa các ngươi về nước.” Giọng nói Viêm Huyên nhàn nhạt, vẻ cung kính chỉ ở mặt ngoài mà thôi. Nói là đưa về nước chỉ là sự tôn trọng cuối cùng mà hắn dành cho người trong hoàng gia. Nếu không, lấy hành động của bọn họ sợ là chết mấy trăm lần đều không đủ. Vì tư thù cá nhân mà thiếu chút nữa phá hủy cả Nhan quốc, quả thật là bất trị.
“Viêm Huyên, cứu ta.” Thư Dao không ngừng lắc lắc thân thể, chẳng qua là bị sợi dây trói làm ả không nhúc nhích được. Chỉ trừ cái miệng, “Viêm Huyên, ngươi quên sao? Chúng ta từng có lúc thân mật, một ngày vợ chồng trăm ngày vợ chồng. Ngươi không thể nghĩ tới tình nghĩa lúc trước mà cứu ta sao?” Vào lúc này, Thư Dao cũng không cần thể diện, bây giờ ả chỉ muốn rời đi cái chỗ quỷ quái này, trở về nước, nói là trở về, nói không chừng nhị hoàng huynh sẽ dùng phương pháp gì để xử lí bọn họ. Đối với người nhị hoàng huynh lãnh khốc kia, ả luôn sợ hãi.
“Câm mồm, ai có tình nghĩa với ngươi.” Viêm Huyên vừa nghe ả nói, tức giận đỏ mặt tía tai, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784389/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.