Phía sau hắn, một cô gái mười tám mười chín tuổi đi theo, cô gái có cặp mắt trong sáng, không ngừng nhìn cô gái trong ngực Tiêu Thanh hàn. Khóe mắt rưng rưng, không ngừng rơi xuống, tiểu thư đáng thương của nàng, thật sự vẫn còn sống.
Có lão gia…, nàng nhìn đại tiểu thư ngồi cạnh Lê Hân, một cỗ oán hận dâng lên, không ngờ bình thường đại tiểu thư rất hiền dịu lại làm ra chuyện như vậy, lòng dạ ác độc. Nàng trước kia thật đúng là nhìn lầm ả.
Nam tử mặc áo hồng quỳ một chân xuống đất, Tử Y cũng quỳ xuống theo.
“Minh Phong, Tử Y ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Tử Y đi theo Vân Tâm Nhược đã lâu, lá gan cũng lớn rất nhiều, cho dù người ngồi trên là đương kim hoàng thượng, nàng cũng không sợ tới mức nói không ra lời.
“Tử Y. . . . . .” khuôn mặt Vân Hồng Đào lần lượt thay đổi xanh trắng “Tử Y, lời quốc sư nói có thật không?”
Tử Y rụt cổ lại, ánh mắt lão gia giống như muốn ăn thịt người, nàng sợ, dù sao hắn là chủ tử Vân phủ, cuộc sống mấy năm qua làm nàng cũng biết sợ một cách bản năng.
Khi nhìn thấy Minh Phong khích lệ cười thì nàng cắn cắn môi, vì tiểu thư, nàng không thể sợ. Đúng, không thể sợ, hơn nữa Minh Phong công tử nói rồi, cho dù để gã biết cũng không sao, bởi vì nàng rất muốn tiểu thư và cô gia sống hạnh phúc như vậy, cũng không cần sợ lão gia sẽ làm ra với bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784346/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.