Tiêu Cẩn Du cảm thấy thân thể rét run, hắn tựa vào ghế rồng, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Trời ơi, thiếu chút nữa hắn đã làm ra chuyện sai lầm lớn, chủ nhân của phách Nguyệt là Vân Tâm Nhược, là cô gái mà hắn vẫn muốn trừ khử, không trách được Cửu đệ lại luôn nói Vân Thiển Y không phải là chủ nhân hách Nguyệt, nhưng hắn không tin, lần này, thật là hù chết hắn.
May mắn.
Thật ra thì không chỉ Tiêu Cẩn Du, tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, nghe nói nữ tử này từng rơi xuống Hạ tình nhai, nghe nói quốc sư tóc trắng là vì nàng. Nếu như cô gái này không sống lại, có lẽ quốc sư sẽ phá hủy tất cả.
Không trách được, quốc sư đột nhiên lại thành ra như vậy, thì ra là vì lời tiên đoán, cùng có liên quan đến chủ nhân phách nguyệt.
Minh Phong mở to mắt, nháy mắt mấy cái mới khẳng định mình không mơ, đột nhiên hắn nhớ tới cảnh hôm đó. Khi đó bọn họ nói chuyện trong thư phòng, nếu như không phải là Mạc Trân đột nhiên bắt Tiểu Nhược Nhược, ngày đó quốc sư đã nói tất cả với hắn.
Khuôn mặt Vân Thiển Y trắng xanh, ánh mắt ảm đạm, không có một tia tức giận, làm sao có thể, phách nguyệt lại là con sói, như vậy nàng kiên trì đến bây giờ là vì cái gì.
Tất cả chấm dứt rồi, chấm dứt thật rồi.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Vân Tâm Nhược, chỉ thấy cô gái trong ngực mở con ngươi trong trẻo, nồng đậm thâm tình, thẳng tắp nhìn hắn, một giọt lệ theo khóe mắt nàng rơi vào tóc hắn.
“Lúc nào thì tỉnh?” Hắn để mặt gần sát nàng, hỏi nàng giống như nàng chỉ vừa mới ngủ một giấc nho nhỏ.
“Mới vừa rồi.” Nàng trả lời. Khi bảo thạch vừa dung nhập vô trán Lang Vương thì nàng đã tỉnh lại, nàng ôm cổ Tiêu Thanh Hàn, nàng rốt cuộc tìm được hắn “Thanh Hàn, ta sẽ không rời xa ngươi nữa, không bao giờ.”
“Ừ.” Tiêu Thanh Hàn ôm thật chặt lấy thân thể mảnh mai ấy. Hận không thể ôm nàng nhập vào trong xương máu mình. Nhược của hắn, rốt cuộc cũng trở lại hoàn toàn.
Minh Phong cười yêu mị cực kì, đáy mắt có chút trong suốt.
“Chúc mừng trở lại, Tiểu Nhược Nhược.”
Tiêu Cẩn Du nhìn hai người, ngay sau đó vẫy vẫy tay với Hoa Trạch, ghé vào lỗ tai hắn phân phó mấy câu sau đó, Hoa Trạch nghe xong, khẽ cười, nhanh chóng lui ra ngoài.
Một hồi âm nhạc vang lên, mấy cô gái lại đi vào trong, không ngừng múa ca, Vân Thiển Y cùng Vân Hồng Đào đã bị binh lính kéo đi ra ngoài. Chờ đợi bọn họ là cái gì, e rằng chỉ có hoàng đế mới biết.
Hắn bưng ly rượu lên, cặp mắt đào hoa chớp chớp không ngừng, hút lấy trái tim của vài thiếu tử.
Vân Tâm Nhược tựa vào trong ngực Tiêu Thanh Hàn, cũng thưởng thức màn ca múa cổ đại, Tiêu Thanh Hàn tỉ mỉ ôm nàng. Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một mảnh ấm áp.
Mà mọi người cũng đều đem ánh mắt chuyển về phía các cô gái khiêu vũ, không ngừng chụm đầu kề tai thủ thỉ đôi chuyện.
Chỉ có một nam tử, áo đen tóc đen, không ngừng uống rượu, ngửa đầu, rượu đầy nổi buồn cũng đầy, càng uống càng sâu thêm.
Dưới ánh trăng, phủ quốc sư một mảnh yên tĩnh, trừ trúc xanh không ngừng lay động theo gió, hương trúc tràn ngập, bên ngoài Lưu đinh lâu, một chú sói khổng lồ lang nằm sấp tại cửa ra vào, ánh trăng vẩy trên người nó, nó ngẩng đầu lên, cái trán có một bảo thạch đỏ hình trăng khuyết, tựa như có thể đem ánh trăng hút vào, ánh sáng không ngừng phát ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]