“Thanh Thanh, lần này ca ca tới là để tặng đồ cưới cho muội, muội thành thân, thân là ca ca của ngươi, ta sao có thể để ngươi xuất giá cô độc thế này được?”
Nghe được hai chữ ‘đồ cưới’, Vân Tâm Nhược sửng sốt, thì ra bọn họ là người thân của nàng.
“Ca ca, cám ơn ngươi.” Tròng mắt Vân Tâm Nhược chua sót
Mạc Sơn vỗ vỗ tay, mấy người nâng lên hơn mười rương lớn, Mạc Sơn mở ra.
“Ồ. . . . . .” Một hồi tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Cả hỉ đường tràn ngập vàng bạc châu báu, đá quý, san hô, mỗi một món đều là trân phẩm, mỗi một món đều có giá trị khủng khiếp.
Nhiều như vậy, e rằng đã hơn cả quốc khố của cả Thiên Trạch rồi. Người của Mạc tộc, quả nhiên thần bí khó lường như lời đồn. May là bọn họ đã quy ẩn, nếu không, thiên hạ này không phải đã rối loạn hơn rồi sao.
Vân Tâm Nhược liếc nhìn vài chiếc rương trên đất, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm chạp nhìn về phía Mạc Sơn, Mạc Sơn cũng cười với nàng một cái, sự ấm áp dần dần bao phủ trái tim nàng. Nàng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, con mắt đong đầy sủng nịnh.
Nàng kéo tay áo của hắn, sau đó, nàng nói mấy câu bên tai hắn.
Khuôn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn khẽ cười, cặp mắt trong suốt lạnh lùng thoáng qua một tia ánh sáng. Sau đó hắn kéo tay Vân Tâm Nhược đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784305/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.