“Tiểu Nhược,thực xin lỗi,thực xin lỗi,…”.Hắn tiến lên phía trước,thì thào tựnói đồng thời ôm chặt lấy nàng,thân thể hắn đang không ngừng run run,chỉ sợ buông lỏng tay nàng liền biến mất trước mặt hắn,hắn thật sự không có cách nào chấp nhận lại mất đi nàng lần nữa.
Vân Tâm Nhượckhông giãy dụa cũng không đáp lại,con ngươi trong suốt thấy đáy,ảnhngược trong mắt hiện ra hình ảnh một nam tử đang đau đớn kịch liệt,nàngxem hắn biểu tình thống khổ,nghe hắn tự nói,hạ mí mắt,tâm vì hắn đau.
Cũng đã rõ ràng,nàng đối với hắn đã muốn không có yêu,lòng của nàng hiện tại tràn đầy đều là nam tử khác,đó là trượng phu của nàng,mạt bóng trắngkia dường như đã trở thành một loại tôn giáo chiếm cứ cả người nàng,rốtcuộc không thể dung nạp ai khác.
Nàng biết rõ chínhmình yêu ai,hết thảy chuyện trước kia,đối với nàng mà nói,đều đã trởthành quá khứ. Mà hắn,Lôi ca ca của nàng,nàng chưa bao giờ quên hắn,bởivì đó là một phần trí nhớ của nàng,trí nhớ chân thật nàng từng trảiqua,nhưng là,nàng bây giờ đã không còn thương hắn,cho nên còn tiếc nuốicái gì đâu?
Tất cả đã không còn ý nghĩa,xin lỗi thì có íchgì sao,là hắn quên nàng,đi yêu thương người khác,nếu nói như vậy,có phải bây giờ nàng nên đi xin lỗi hắn hay không,hết thảy đều đã qua đi a!Bọnhọ đã sớm bỏ lỡ,có lẽ bắt đầu từ vụ nổ mạnh kia thì đã sớm bỏ lỡ rồi.
“Lôi ca ca…”.Nàng thở dài một cái,gọi tên hắn,thanh âm quen thuộc,khiến chohắn như được sống lại một lần,thân đều run run,Tiểu Nhược của hắn,vẫnnhận thức hắn,còn gọi tên hắn,nàng dùng tay vỗ nhẹ gương mặt anh tuấncủa hắn,trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784264/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.