“Ta không phải là Tam muội của ngươi.” Vân Tâm Nhược khẽ chớp lông
mi, thoảng qua một tia đùa cợt. Vân thiển y quả nhiên là cao thủ diễn
trò. Nữ nhân này tâm cơ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng .
“Cũng đúng, cha ta nhưng chỉ nhận một đứa con gái là ta.” Vân thiển y cũng không tức giận, âm thầm cười, bây giờ nàng đã sớm không có bất
tình tỷ muội gì nữa, cho dù có thì cũng bị ghen tỵ che lấp tất cả. Vân
Tâm Nhược, là kẻ thù của nàng, là hòn đá cản đường.
Ả, nhất định phải rời đi, nếu không, nàng vĩnh viễn sẽ không an tâm. Giữa nàng cùng quốc sư, không thể để ả tồn tại.
Vân Tâm Nhược bình tĩnh nhìn ả, cười yếu ớt, nàng vốn không phải con của Vân Hồng, mà cô gái trước mặt cũng không phải là tỷ tỷ của nàng,
nàng không xui xẻo mà có kẻ làm phụ thân và tỷ tỷ ích kỉ thế này.
Thấy Vân Tâm Nhược vẫn bình thường, nụ cười trên mặt vân thiển y từ
từ tan vỡ, vì sao ả có thể cười bình tĩnh như vậy, sao lại khác với suy
nghĩ của nàng, ả nên khóc mới đúng, trên mặt của ả phải là tuyệt vọng
mới đúng. Nhưng tại sao. Nàng hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác
thường. Nữ nhân như vậy, khiến nàng sợ, khiến nàng luống cuống, tựa như
đối mặt với quân thù, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương đang nghĩ
cái gì, lúc nào thì ra tay, lúc nào thì sẽ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784181/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.