Vương Minh bắt đầu tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu của hắn trở nên nặng nề, hai mắt thì không cách nào mở ra được, bên trong đầu của hắn hỗn loạn ký ức của bản thân cũng như của Thiên Hồn Lão Ma. Nếu không phải thức hải của hắn sau khi cải tạo đã trở nên vững chắc hơn cũng như Thư Lão đã giúp đỡ hắn xử lý mọi thứ ổn thỏa, chỉ với lượng kí ức này tràn vào cũng đủ để hắn biến thành một tên ngu ngốc. Cho dù vậy lượng kí ức khổng lồ của Thiên Hồn Lão Ma hoàn toàn lấn át kí ức của bản thân hắn, hắn bắt đầu không phân biệt được bản thân mình là Vương Minh hay là Thiên Hồn Lão Ma. Đúng lúc này trong đầu hắn vang lên một tiếng: “Hừ” Ngay lập tức đầu hắn ong lên một tiếng như có tiếng sét đánh bên tai, kí ức của Thiên Hồn Lão Ma như thủy triều rút lui. Một lát sau hắn ta bắt đầu bình tĩnh lại, ký ức của hắn bắt đầu trờ lại, hắn đã nhớ ra hắn là Vương Minh chứ không phải là Thiên Hồn Lão Ma. Sau khi đầu óc tỉnh táo hơn hắn bắt đầu ngồi dậy, đánh giá khung cảnh xung quanh hắn thấy hắn đang nằm trong một căn phòng tối om ẩm thấp, dưới chân hắn là một tế đàn màu đen. Hắn thì thầm: “Chỗ này là chỗ quái gì thế nhỉ, không phải ta đang cùng mọi người chuẩn bị đuổi theo đoàn xe hộ tống à, sao bay giờ ta lại ở đây được nhỉ.” Ngay lập tức trong đầu của hắn vang lên một giọng nói: “Ngươi đoán thử xem.” Như phản xạ tự nhiên hắn bật dậy, trên tay hắn hiện ra anh sáng màu bạc, Ngân Nguyệt hiện ra bên cạnh hắn, hắn hét lên: “Ngươi là ai, ngươi có mưu đồ gì với ta, tại sao lại bắt ta đến đây.” Giọng nói ban nãy lại vang lên: “Ngươi nghĩ ngươi có gì đáng để ta phải mưu đồ. Còn nơi đây là đâu thì ta cũng không biết, ngươi tự đi mà tìm hiểu.” Hắn nhận ra được đây là giọng nữ, rất trong trẻo và lạnh lùng. Vương Minh trầm mặc, sau đó hắn trao đổi với Ngân Nguyệt, tuy rằng nó nằm trong không gian Linh Thú nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được một số thứ xảy ra xung quanh. Liên kết giữa hắn và Ngân Nguyệt chỉ mới sơ bộ hình thành nên hắn khó khăn lắm mới hiểu được thông tin mà Ngân Nguyệt truyền đạt cho hắn. Sau khi hiểu được đại khái tình hình hắn ta bèn nói: “Cảm tạ tiền bối đã cứu ta, nhưng tiền bối làm ơn cho ta biết hiện nay chúng ta đang ở đâu được không.” Sau một hồi trầm mặc Thiên Âm trả lời: “Ta cũng không biết hiện nay chúng ta đang ở đâu nữa, chúng ta vừa trải qua một lần thời không xuyên toa, theo thời gian truyền tống thì ta nghĩ chúng ta không còn ở thế giới của ngươi nữa.” — QUẢNG CÁO —
“Tế đàn bên dưới ngươi bao hàm trận pháp truyền tống, nó giống như tế đàn bên trong khu rừng kia vì vậy ta đoán hai bên có thể có liên hệ nào đó, nếu như vậy chỉ cần khởi động trận pháp này chúng ta có thể truyền thống trở về khu rừng kia.” Nghe được thế Vương Minh trở nên vui mừng: “Vậy tiền bối có thể khởi động trận pháp đưa chúng ta trở về được không.” “Ta không làm được.” Câu nói đó như dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn, ngọn lửa hy vọng vừa lóe lên đã bị vùi dập không thương tiếc. Hắn đang tràn đầy thất vọng, không biết tiếp theo phải làm gì thì Thiên Âm nói tiếp. “Tạm thời trước mắt ta không làm được, ta cần thời gian để nghiên cứu thêm về trận pháp này, ngoài ra với chút tu vi kia của ngươi, dùng truyền tống trận xuyên việt thời không thì chẳng khác gì đi chịu chết, cơ thể của ngươi không chịu nổi loại sức mạnh đó.” Sau khi nghe lời nói đó hắn ta cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kĩ rồi hắn liền nói: “Cảm ơn tiền bối đã giải hoặc, không biết tiền bối ở đâu có thể hiện thân để ta cảm ơn.” Giọng Thiên Âm liền vang lên: “Ta ở ngay trong đầu người.” Vương Minh lại thấy bối rối, không hiểu câu nói trên là ý gì thì Thiên Âm nói: “Ta tranh đấu với người khác thân thể phá toái, bây giờ chỉ còn linh hồn thể, hiện đang tạm trú ở thức hải của ngươi.” Suy nghĩ một hồi Vương Minh nói tiếp: “Không biết liệu ta có thể giúp gì được cho tiền bối không, có cách nào giúp tiền bối không.” Thiên Âm bèn nói: “ Ngươi có thể giúp ta kiếm một bộ thân thể, tốt nhất là nữ nhân và còn sống, ta đoạt xá thân thể đó là có thể sống lại.” Nghe đến đó Vương Minh cảm thấy rùng mình thầm nghĩ: “Mẹ nó chứ lại muốn đoạt xá trọng sinh cơ đấy, chết rồi nữ quỷ đó sống nhờ trong cơ thể ta, nếu không tìm thấy cơ thể cho cô ta đoạt xá cô ta bí quá hóa liều đoạt xá mình thì sao.” “Không được, ta còn bao nhiêu việc chưa làm được, còn bao nhiêu người đang đợi ta, ta không thể chết được, thế nhưng kiếm một người khác cho cô ta đoạt xá thì thà chết chứ ta cũng không làm, biết tính sao giờ.” Trong khi hắn đang trầm ngâm với mớ suy nghĩ lung tung thì trong đầu hắn lại có âm thanh vang lên: “Thứ nhất ta tên là Thiên Âm, không phải là nữ quỷ, thứ hai còn lâu ta mới đoạt xá thân xác một gã đàn ông thối tha như ngươi, cuối cùng đấy chỉ là một trong các cách thế nhưng cũng không phải là phương pháp tối ưu, cái ta mong muốn là một bộ thân thể hoàn hảo nếu không ta không thể nào đạp chân vào cảnh giới tối cao được, tốt nhất là thu thập nguyên liệu tự mình tạo ra một bộ thân thể.” — QUẢNG CÁO — Nghe đến đây hắn mới thở phào: “May quá không cần phải làm điều thương thiên hại lý là được.” Nhưng bỗng nhiên hắn giật mình, tại sao cô ta có thể biết được suy nghĩ của ta nhỉ, chẳng lẽ cô ta có thể đọc được suy nghĩ. Lúc này Thiên Âm liền nói: “Nếu ngươi không muốn người khác đọc được suy nghĩ của mình thì phải học được cách thu liễm được ba động của thần hồn.” Hắn ta liền nghĩ, ba động của linh hồn là cái gì hắn còn không biết thì làm sao hắn có thể thu liễm được ba động của linh hồn được nhỉ. Thiên Âm trả lời: “Cái đó là kỹ xảo mà ngươi vào cảnh giới sau này mới có thể học được, mà cho dù học được thì ta vẫn có thể đọc được suy nghĩ của ngươi, ai bảo đẳng cấp chúng ta chênh lệch như vậy mà lại còn ở trong thức hải của ngươi nữa đâu.” Lần này thì hắn im lặng hoàn toàn. Vậy là coi như không có gì giấu được nữ quỷ kia cả, hắn mà dám suy nghĩ bậy bạ thì kiếp này coi như bỏ. Hắn hỏi tiếp: “Cảm ơn Thiên Âm cô nương đã giải thích, vậy tiếp theo ta nên làm gì.” Thiên Âm trả lời: “Đầu tiên người phải xem xét xung quanh xem nơi đây là đâu đã rồi mới tính tiếp được, không chỉ vậy ngươi còn phải cố gắng tu luyện nếu không ngươi chết lúc nào cũng không biết. Nhất là nếu ngươi còn kêu ta là nữ quỷ một lần nữa ta sẽ cho ngươi biết tay.” …. Hắn ta quên mất người ta có thể đọc suy nghĩ của mình, đã thế còn đánh không lại người ta, thôi thì đành … nhịn, sau này tính tiếp vậy. Hắn ta liền đứng dậy bước ra khỏi căn phòng, phải xem đây là đâu đã rồi tính tiếp. Trong thức hải của hắn Thiên Âm tỏ vẻ hài lòng, lúc nãy nói ra về việc đoạt xá cũng chỉ là thử thách hắn mà thôi, để xem nhân phẩm của hắn ta như thế nào, cũng may coi như nhân phẩm tạm được, đủ qua cửa này. Bước chân ra khỏi căn phòng đá, trước mặt hắn là một hành lang dài tối om, hai bên là hai hàng đuốc nhưng không được ai đốt cả. Hắn cho Ngân Nguyệt đi trước, mình đi theo sau, trên người Ngân Nguyệt phát ra ánh sáng màu bạc nhè nhẹ đủ để thấy tình hình xung quanh. Đi hết hành lang trước mặt hắn là một căn phòng lớn, quanh phòng có gắn những viên minh châu tỏa ra ánh sáng dịu chiếu sáng cả căn phòng, chính giữa phòng có một quang trận màu bạc. — QUẢNG CÁO —
Tần ngần đứng trước quang trận màu bạc thì trong đầu hắn phát ra giọng nói của Thiên Âm: “Đây là một đầu truyền tống trận, nó vẫn còn hoạt động, ngươi chỉ cần bước chân vào đó là có thể truyến tống ngươi đến nơi khác. Hắn ta tần ngần hỏi lại: “Liệu có nguy hiểm nào không.” “Quang trận không nguy hiểm” Nghe thấy vậy hắn chuẩn bị bước vào thì nghe được Thiên Âm nói tiếp: “Nhưng bên kia như thế nào thì không biết được.” Nghe thế hắn bèn rút chân lại, mẹ nó cô đùa à, lỡ hắn chết thì làm sao giờ. Thế nhưng suy nghĩ kĩ thì bây giờ không vào thì chắc chắn chết, ở đây không có thức ăn và nước uống, ít lương khô trên người hắn không cầm cự được lâu, nếu không tìm được nguồn thức ăn tiếp tế hắn chắc chắn không sống nổi. Nghĩ đến đó hắn bèn cắn răng bước vào quang trận, một luồng sáng lóe lên hắn biến mất khỏi căn phòng. Khi trước mắt hắn lóa lên một cái sau đó hắn thấy mình đứng trước một đại điện thật lớn màu trắng, phía trên cao có một cái ghế màu đen, hai bên có hai hàng ghế kéo dài. Đại điện thật lớn, lần đầu hắn thấy một đại điện to như thế này, trông nó cứ như là cung điện của vua chúa mà trong một lần hắn nhìn thấy được qua sách ảnh vậy, mà còn đẹp hơn nhiều những bức ảnh kia nữa chứ. Cho dù đại điện rất to và sáng sủa nhưng hắn vẫn cảm thấy đại điện có gì đó làm hắn lạnh sống lưng. Đang ngó nghiêng xung quanh thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Chào mừng ngươi đến Thiên Quỷ Tông, muốn gia nhập Thiên Quỷ Tông ngươi phải trải qua một đợt tuyển chọn, nếu thành công vượt qua ngươi có thể trở thành một thành viên của Thiên Quỷ Tông.” Nghe được vậy Vương Minh bèn hỏi: “Thiên Quỷ Tông là môn phái nào, so với Vạn Thú Tông thì bên nào mạnh hơn, còn ngươi là ai, đây là đâu mà không thấy có bóng người nào cả.” Sau một hồi im lặng tiếng nói ban nãy lại vang lên: “Ta là thủ hộ thần của Thiên Quỷ Tông, ngươi có thể gọi ta là Quỷ Lão, Thiên Quỷ Tông từng là một trong những môn phái đứng đầu chư thiên, một cái phất tay ngàn ngàn vạn vạn thiên quỷ có thể đồ sát cả một tinh vực, còn Vạn Thú Tông là cái quỷ gì ta không biết thì làm sao so sánh được, thế nhưng cho dù như thế nào nó cũng không thể so sánh với Thiên Quỷ Tông được.” “Còn vì sao ở đây không có ai thì đơn giản bởi vì sau đại chiến, tông môn ta không còn ai cả, nếu ngươi hoàn thành thử thách nhập môn thì ngươi là đệ tử đầu tiên trong vạn năm qua.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]