*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tây Phủ Danh có nhiều phòng ở, đây không phải lần đầu tiên Quý Sênh Ca đến nơi này. Cô có cảm giác những ký ức từ lần trước đến đây vẫn quen thuộc như mới hôm qua thôi.
"Tam thiếu ở trên lầu."
Cố Duệ lạnh nhạt lên tiếng, Quý Sênh Ca ngẩng đầu nhìn tầng hai, chóp mũi vốn cứng đờ vì lạnh dần ấm lại.
Giẫm lên sàn gỗ với hoa văn hồ đào [1], cô vẫn như cũ cởi giày, chân trần lên tầng trên.
[1]: quả hồ đào hay còn gọi là quả óc chó. Hoa văn hồ đào trông như này nha.
Không gian tầng hai có vẻ trống trải, thư phòng bí mật lại thông với bên ngoài. Bàn làm việc bằng gỗ đặt gần tường, từ đây nhìn xuống có thể bao quát được cả phòng khách bên dưới. Phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất lấy ánh sáng rất tốt.
Hướng mắt về phía xa hơn là gian phòng ngủ cuối hành lang. Hoa văn trắng cổ điển, hai cửa lớn với viền mạ vàng đang mở. Quý Sênh Ca giẫm lên thảm lông dê dày, khí lạnh dưới lòng bàn chân lan khắp cơ thể.
Cô cố gắng bình ổn hơi thở bước về phía trước.
Cửa phòng ngủ mở toang nhưng Quý Sênh Ca không dám tùy tiện vào. Cô đứng bên ngoài nhìn vào trong, chẳng thấy ai.
Cách đó không xa, từ hướng phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào. Cô đứng yên không nhúc nhích được một lúc, may mà không phải chờ quá lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-sung-vo/255770/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.