Chương trước
Chương sau
Cách đó không xa là một quán cà phê, mặt tiền tương đối vắng vẻ, việc kinh doanh cũng không được tốt.
Dựa người vào ghế sofa, trước mặt Quý Sênh Ca là một tách trà, hơi nóng tản ra nghi ngút.
Mà người phụ nữ đối diện cô lúc này mười ngón tay xiết chặt, thậm chí vì dùng quá sức khiến xương tay nhô lên, vẻ vặn vẹo trông rất không bình thường.
Quý Sênh Ca nhìn thoáng qua, sợ cô ta sẽ bẻ gãy ngón tay nên đành mở miệng, "Ôn tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Tối đó ở khách sạn Quý tiểu thư đã thấy gì?" Ôn Đình mở miệng, giọng khàn khàn, cặp mắt sưng đỏ đã tiết lộ tình trạng của cô ta.
Sắc mặt Quý Sênh Ca tự nhiên, "Tôi không thấy gì cả, mấy ngày trước đã nói rõ ở cục cảnh sát rồi."
"Không đúng!" Tâm trạng Ôn Đình lập tức trở nên kích động, "Cô không thể nào không thấy gì hết!"
Tay cô ta đột nhiên nắm chặt góc bàn, đôi mắt đầy tơ máu trừng lớn, "Có người hãm hại tôi, ai đó cố tình hãm hại tôi!"
Trong quán cà phê không có khách vì vệ sĩ Ôn gia đã canh giữ bên ngoài. Quý Sênh Ca cau mày, là cô nghĩ đơn giản rồi, đối với Ôn Đình mà nói, cô ta sẽ không đời nào cam tâm bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Quý Sênh Ca lặng lẽ kéo khóa túi xách, lấy di động bỏ vào túi áo khoác.
"Ôn tiểu thư, những gì cần nói tôi đều đã khai báo ở cục cảnh sát." Quý Sênh Ca rút ví một ít tiền mặt đặt ở góc bàn, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Khoan đã."
Ôn Đình nắm lấy vạt áo khoác của Quý Sênh Ca, nhìn chằm chằm tiền cô để trên bàn, đáy mắt lóe lên, "Cô muốn bao nhiêu?"
"Cái gì?" Quý Sênh Ca không hiểu.
Ôn Đình ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười, "Chỉ cần cô đến cục cảnh sát làm chứng, khai rằng hôm đó nhìn thấy người đàn ông xa lạ vào phòng 3303, tôi sẽ cho cô hai mươi vạn."
Ánh mắt Quý Sênh Ca trầm xuống, "Ôn tiểu thư có biết mình đang nói gì không?"
"Đương nhiên rồi."
Trong đôi mắt sưng đỏ của Ôn Đình dường như thấp thoáng nước, "Tôi không thể bị hãm hại như thế được, việc này đối với tôi không công bằng!"
Công bằng? Quý Sênh Ca cười nói, "Khai man là phạm pháp."
"Năm mươi vạn." Ôn Đình cho rằng cô chê tiền còn ít.
"Ôn tiểu thư."
Quý Sênh Ca đút tay vào túi áo khoác, "Chuyện này, tôi thật sự không thể giúp cô được."
Dứt lời, cô xoay người toan rời đi, lại bị vệ sĩ chặn lại.
"Chúng ta không thù không oán, tôi cũng không muốn làm khó cô." Ôn Đình đứng dậy đến trước mặt Quý Sênh Ca.
Nếu không phải gây khó dễ, vì sao còn muốn cô làm chứng giả?
Ôn Đình mềm giọng, "Cô yên tâm, chỉ cần cô ra mặt làm chứng, Ôn gia chúng tôi sẽ không bạc đãi cô."
Ha ha.
Trong lòng Quý Sênh Ca cười lạnh một tiếng. Cô không ngốc, nếu cô thật sự ra mặt thì sẽ đắc tội với Cố gia.
Chuyện này mà làm rõ kiểu gì cũng sẽ dính líu đến Cố gia. Cố Tái Thành và Cố Duy Thâm đều là con trai nhà họ Cố, bất kể là ai trong số họ bị liên lụy, Cố gia sẽ không đời nào để yên!
Mà cô là ai chứ? Đứa con gái thấp cổ bé họng không được yêu thương của Quý gia, ai sẽ coi trọng lời cô nói đây? Ôn gia tìm cô cốt cũng chỉ coi cô như bia đỡ đạn, muốn tranh thủ cơ hội mà thôi.
Nhưng sao cô phải chịu cảnh làm bia đỡ đạn? Sao cô phải là tấm đệm mặc người chà đạp chứ?
"Xin lỗi vì lực bất tòng tâm." Thái độ Quý Sênh Ca kiên quyết.
Ánh mắt Ôn Đình tối lại, "Hừ! Nếu hôm nay cô không đồng ý thì đừng mong rời khỏi đây."
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng tiến lên. Quý Sênh Ca cầm di động trong túi áo giơ lên, mở khóa màn hình nói với bọn họ, "Tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi, cũng đã nhắn cho bạn tôi. Nếu có việc gì xảy ra với tôi, chỉ sợ Ôn tiểu thư phải vào tù một chuyến."
Thấy trên màn hình đúng là có một đoạn ghi âm, Ôn Đình đỏ mặt, ánh mắt nhìn Quý Sênh Ca đầy lạnh lẽo.
"Nghĩ kĩ rồi sao?" Bộ dạng Quý Sênh Ca quả thực thong thả, "Nếu một phút nữa tôi không rời khỏi đây thì bạn tôi sẽ báo cảnh sát."
Dáng người cô dong dỏng cao nhưng lại hơi gầy, so với hai tên vệ sĩ kia thì càng có vẻ nhỏ bé. Nhưng người vốn đang gặp rắc rối là cô lúc này lại nắm quyền chủ động.
"Tiểu thư." Hai tên vệ sĩ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Ôn Đình, đợi chỉ thị của cô ta.
Một lúc sau, Ôn Đình hung hăng cắn răng, nói, "Thả cô ta đi."
"Vâng."
Mấy tên vệ sĩ lập tức tránh đường, Quý Sênh Ca nắm chặt di động, đi thẳng khỏi quán.
Ngoài đường người đến người đi, cô quay đầu nhìn về phía quán cà phê nhưng không thấy ai bước ra cả.
Rẽ hai con phố, Quý Sênh Ca nhanh chóng hướng về phía tiểu khu. Phía sau truyền đến âm thanh của động cơ ô tô, cô nghiêng người tránh, một chiếc xe hơi đen lướt qua vạt áo cô vụt mất.
Cửa kính đằng sau hạ xuống hơn nửa, lộ ra khuôn mặt đeo kính râm của Ôn Đình, khóe miệng kia treo một nụ cười khiến người ta lo lắng.
Đợi đến lúc chiếc xe khuất bóng, Quý Sênh Ca nắm chặt điện thoại trong tay, cả người khẽ run.
Về đến nhà, cô khóa kĩ cửa sổ rồi mới dám thả lỏng một phen. Mấy năm nay, dù là việc lớn việc nhỏ gì cô cũng chỉ có một mình, lâu rồi cũng thành thói quen. Lúc này ngồi trên sofa, cô do dự nhìn di động.
Ôn Đình tìm đến tận cửa, đâu phải cô không muốn báo cho Cố Duy Thâm? Nhưng nghĩ đến thái độ của anh trong thang máy, cô lại trả điện thoại về chỗ cũ.
Đứng dậy vào phòng tắm, sau khi cô quay ra, cả người hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu. Đối với việc làm của Ôn Đình, cô không muốn làm lớn chuyện, chỉ mong mọi thứ chấm dứt tại đây.
Chạng vạng tối, trong Tây Phủ Danh.
Cố Duy Thâm ngồi trước bàn ăn, ung dung mà thong thả uống canh. Cố Duệ nhận điện thoại bước vào, bị anh liếc mắt một cái, "Có chuyện gì?"
Người đàn ông mở miệng dò hỏi, Cố Duệ bèn thành thật, "Chiều nay, Ôn Đình tìm Quý tiểu thư."
Cố Duy Thâm nhướn mày, rõ ràng không quá bất ngờ.
"Thời điểm này mà Ôn Đình còn dám lộ mặt, chứng tỏ Ôn gia chưa từ bỏ ý định."
"À."
Cố Duy Thâm dựa lưng vào ghế, khuấy thìa trong tay, "Cố Tái Thành không để Ôn gia vào mắt, nay Ôn gia muốn tính sổ cũng phải tính trên người anh ta."
"Chỉ là..." Cố Duệ hơi cau mày, đáp, "Chỉ sợ Ôn Đình sẽ cắn chặt Quý tiểu thư không buông."
Nghe vậy, Cố Duy Thâm rút ra một điếu thuốc, "Không phải cô ta thích từ chối sao? Tôi muốn xem, cô ta có bản lĩnh đến mức nào!"
Cố Duệ giật mình, lờ mờ nhận ra "cô ta" trong miệng tam thiếu nhà anh là chỉ ai.
Mấy năm nay, người trăm phương nghìn kế muốn leo lên vị trí tam Cố phu nhân tương lai nhiều không đếm xuể, cho dù biết rõ vị trí này đã có người ngồi, mấy người phụ nữ đó vẫn người trước nối tiếp người sau mơ mộng hão huyền!
Cố Duệ chớp mi, rốt cuộc vị Quý tiểu thư này là biết thân biết phận hay còn cất giấu tham vọng lớn hơn nữa?
_____Lời nói ngoài lề_____
Tam thiếu nói: Tiểu Sênh Ca, mau đến đây nào.
Tiểu Sênh Ca: Hừ! Không biết xấu hổ!
Mẹ ruột: Các người nhanh một chút nha, ta lên hàng đầu ngồi xem, ha ha ha ~
HẾT CHƯƠNG 8.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.