Quý Sênh Ca không thể không ngừng bước, cô trầm mặc xoay người lại, "Tam thiếu đây là đang làm khó người sao?"
Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Quý Sênh Ca, hai tay tùy ý đặt bên hông, khuôn mặt không có chút khuyết điểm nhiễm ý cười, "Cô bị camera khách sạn quay lại, không sợ bị liên lụy?"
Quý Sênh Ca theo bản năng chau mày, đã thấy ý cười trên khóe miệng người đàn ông nhạt bớt, "Cô có bản lĩnh giải quyết người nhà họ Ôn sao?"
Đúng là cô không có bản lĩnh đó, càng không muốn bị liên lụy chút nào. Hiện thực vốn tàn khốc như thế, cô không quyền thế, không chỗ dựa, cho dù là Ôn gia hay Cố gia, cô tuyệt đối đều không thể đắc tội.
"Một khi đã như vậy, Sênh Ca cảm ơn tam thiếu." Bình ổn tâm trạng, Quý Sênh Ca lần nữa lên tiếng, ngữ khí hoàn toàn không giống trước.
Từng biến hóa trên khuôn mặt xinh đẹp đều được Cố Duy Thâm thu hết vào mắt. Chẳng có người đàn ông nào không thích phụ nữ hiểu chuyện.
"Đừng khách khí, chúng ta đâu phải người xa lạ." Cố Duy Thâm nhún vai, tay tự nhiên giữ chặt cổ tay cô, khiến cô xoay người lại.
Một câu "Chúng ta không phải người xa lạ" của anh khiến đáy lòng Quý Sênh Ca có chút hoảng hốt. Chờ cô lấy lại tinh thần thì đã bị anh đưa đến phòng ăn.
Trên bàn cơm tròn gọn gàng là tám món ăn và hai bộ chén dĩa. Đứng bên cạnh phục vụ vẫn là tài xế lái xe đưa Quý Sênh Ca đến đây.
"Tam thiếu, cơm chiều đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-sung-vo/255762/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.