“Trùng hợp, tôi cũng không có bạn”
“Ha ha...thế này người ta gọi là duyên đấy! Cậu bạn đầu dây kia ơi, tên gì đó?”
Tử Lưu không nhìn thấy được người kia, không biết gương mặt người đó đang làm biểu cảm thế nào, chỉ nghe qua giọng nói, cũng đủ khiến cậu cảm thấy từng lời từng chữ của người lại đều là thật lòng, tự nhiên không lẫn thêm bất kì tạp chất nào.
“Lãng Tử Lưu, là tên tôi”
“Lãng Tử Lưu sao? Là...vừa lãng tử vừa phong lưu à?”
“Không phải, Lãng là lãng mạn và lưu trong dòng chảy nước ấy, gọi hết sẽ là dòng chảy lãng mạn”
Cậu cảm thấy lời nói của mình có chút ngốc nghếch, nhưng có hối tiếc thì cũng có rút lại được câu nào nữa đâu, đành chịu một cục nhục mà bản thân tự tạo ra mà thở dài.
“Tên rất hay, rất có ý nghĩa”
Tại sao đến từng lời nói mà cũng khiến cho người ta ăn lòng đến thế, Tử Lưu trượt dài trên tường, rồi ngồi bệt xuống đất.
“Thế...anh tên gì?”
Người kia mất khoảng ba bốn giây gì đó mới bắt đầu lên tiếng.
“Du Triết Sâm...chẳng có ý nghĩa nào đâu”
Cậu ngập ngừng, đúng là duyên phận, người tuỳ tiện thu hút mình trên mạng, sau mấy phút liền gọi điện nói chuyện với người đó, đây không phải là duyên, vậy chẳng còn là thứ gì khác được nữa.
“Không có ý nghĩa, nhưng nghe qua lại rất hay”
Anh đứng người bất động, gương mặt bày ra một biểu cảm ngạc nhiên đến khó tả. Bàn tay bóp lấy mảnh giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911160/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.