“Không có la cà, đang dạy đàn em học đàn”
“Đàn em?”
Triết Sâm đang gõ bàn phím, bỗng dưng dừng ngay hành động, mắt hơi chau lại. Trong lòng có hơi dấy lên cơn bực bội.
“Chiều rồi thì về nhà đi, dạy người này người kia làm gì?”
“Được rồi, anh làm việc đi, tôi về nhà”
“Ừm...”
*tút tút*
Triết Sâm xoa xoa hơi Nguyệt thái dương, đầu óc hơi choáng váng thậm chí đôi khi còn hơi đau đớn, chắc là làm việc nhiều quá không nghĩ ngơi nên dính bệnh, anh lấy ra hai ba viên thuốc từ vĩ thuốc trong ngăn kéo tủ, cho vào miệng một hơi nuốt trọn.
Vị đắng đi dọc cuống họng xuống bụng mà đột ngột dừng lại. Anh cảm thấy trong người có chút buồn nôn xen lẫn nhức mỏi. Nhưng thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện đó, công việc chưa hết thì bệnh tình quan trọng gì.
Kéo cái máy tính lại gần mắt hơn, cố nén cơn buồn nôn nơi cổ mà tiếp tục làm việc.
...
Tử Lưu về đến nhà thì trời đã tối hẳn, cậu nấu qua loa một gói mì ăn liền rồi vừa làm bài tập vừa ăn. Căn nhà lạnh lẽo không hơi người làm cậu có chút buồn bã.
// Anh đã thức chưa? //
Cậu nhắn tin cho anh, muốn tìm một chỗ dựa để bản thân cảm thấy mình không cô đơn. Mắt không rời khỏi màn hình một giây phút nào, mong chờ tin nhắn tiếp theo của anh.
// Thức rồi, bên đó trời tối thì mau ngủ sớm đi //
// Ừ //
Triết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911146/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.