Tiết học buổi sáng của cậu vốn là học đàn, nhưng tâm hồn cứ để đi đâu ấy, thỉnh thoảng còn cúi đầu xuống mà cười tủm tỉm một mình trông khá khó hiểu. Chắc hẳn là bị cái người kia hớp mất hồn vía đi rồi, còn đâu tâm trí mà học tập.
Tử Lưu vốn trong lúc đàn đều là ngồi sau các bạn khác bởi vì chứng bệnh sợ đám đông của mình, nhưng cậu đàn tốt quá, nhiều người theo không kịp nên buộc phải lên trước. Trong thâm tâm thầm nghĩ cứ kéo đàn như thường lệ là được nhưng cậu vẫn lo lắng trong lòng thế nào ấy.
Thầy giáo đung đưa chiếc đũa qua lại chỉ huy dàn nhạc, cậu có một đoạn độc tấu trong phần kế đây thôi, thế nào các bạn xung quanh cũng nhìn, nghĩ tới đây thì mồ hôi đã chãy nhễ nhại hết cả, thấm ra chiếc áo sơ mi luôn. . Truyện Quan Trường
Trong lòng cứ thấp thỏm, tiếng hô vang lên cậu bắt đầu kéo đàn, tiếng violon đơn độc nhưng không hiểu sao lại tỏa sáng đến lạ, cậu nhắm chặt hai mắt, kéo càng dứt khoát hơn, từng bước chuyển động uyển chuyển theo một biên độ nhất định rất có mị lực.
Kết thúc bằng một nhát mạnh mẽ, cậu thở hổn hển mà từ từ mở mắt, cứ tưởng rằng bản thân đã vô tình vượt qua được nỗi sợ hãi bấy lâu nay, nhưng cậu mới dần nhận ra kì lạ, tiếng của đàn của các bạn khác không vang lên, cậu quay đầu nhìn thì thấy họ đang hương mấy chục đôi con ngươi về phía mình.
Những gương mặt ấy từng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911118/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.