"Nha đầu, công pháp con học đến đâu rồi?" Bên trong giường truyền đến tiếng thở dài khe khẽ.
Tình Phi lật chăn ngồi dậy, xếp bằng trên tràng kỷ, vận nội công. Một luồng khí tức từ đan điền chậm rãi lan tỏa, nhưng được một nửa liền bị một luồng khí khác mạnh mẽ đánh ngược trở về, lồng ngực nóng rát phun ra một ngụm máu.
Tình Phi nhíu mày thật chặt, gần hai năm nay được sự chỉ dạy của đôi phu phụ tiên y này, nàng đả thông không ít kinh mạch bị tắc nghẽn, vết thương nghiêm trọng cũng dần khỏi hẳn. Nhưng kì lạ là mỗi lần vận công theo bản năng thì bị ngăn trở.
"Con cũng không nên quá sức. Theo ta thấy, kẻ kia là muốn phế con cho nên mới thả một luồng khí tức mạnh mẽ như vậy kiềm chế con lại. Cũng tốt, không nên lộ ra quá nhiều kẻo kinh động đám người lang tâm cẩu phế đó." Mạnh lão phu nhân không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Tình Phi gần hai năm trước khi được khiêng về nhà.
Trên người toàn là máu đỏ thẫm không chỗ nào là không có vết thương, xương cánh tay cùng cẳng chân bên trong bị chấn gãy, hơi thở yếu yếu ớt không thể cảm nhận được, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng bàn tay nắm chặt miếng ngọc bội bốn cạnh đến rướm máu. Dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn bị thương thế làm cho thảm hại không thôi, toàn thân lấm lem máu và bùn đất.
Tình Phi sờ đến miếng ngọc bội bốn cạnh đeo trên cổ, trong lòng nặng nề. Nếu như đã phong ấn được đan điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lac-tran-ai/164412/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.