Nằm trong vòng tay của Nghiêm Phong, An Mạc Đình nhớ lại năm đó. Một cậu thanh niên mới khoảng chừng đôi mươi chạy trong màn mưa đến gõ cửa nhà cô. Người thanh niên đó khóc, thậm chí nói rất lớn nguyền rủa gia đình cô không có kết cục tốt đẹp. Bởi ba cô là quân nhân. Năm đó trong đoàn quân nhân của ba cô có một người quân nhân rất nổi trội. Anh ta tên là Nghiêm Trực, là học trò tốt được ba anh bồi dưỡng. Một năm tân bình, hai năm được rèn dũa khiến anh trở thành người chiến sỹ đắc lực của quân đội chỉ huy. Nhưng một sự cố năm đó khiến cả ba cô cùng những người đông đội khi đó đều vô cùng tiếc nuối.
Năm đó mưa lũ kéo dài khiến cả quân đoàn được điều động đi cứu trợ. Ba cô cùng Nghiêm Trực luôn là những người sát cánh bên nhau của lực lượng chỉ huy, để có thể cứu trợ được nhiều người nhất. Cho đến khi trời gần sáng hai người phụ trách đưa người dân về khu đất cao k chịu ảnh hưởng của nước lũ trở lại đơn vị thì gặp sự cố sạt lở. Ba cô bị đất đá vùi lấp, còn Nghiêm Trực bị nước cuốn trôi. Sau khi tỉnh lại ba cô mới biết được rằng xác của Nghiêm Trực đã được tìm thấy.
Bản thân hai người là thầy trò, tình cảm đã nhiều hơn đôi chút. Nhưng lại còn là đồng chí, người cùng sát cánh bên nhau. Vậy nên không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng của ba cô hết. Nhưng trái lại với sự ăn năn của ông lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-la-yeu-em/2656762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.