Kỷ Ái Hà bị làm lơ tức đỏ mặt nhưng không dám nói gì. Tuy An gia cũng là một trong tam đại gia tộc nhưng chỉ chứng tỏ An gia là một gia tộc lâu đời, còn lâu đời hơn cả Mạc gia và Cao gia, nhưng sợ về vị thế thì không thể bằng được z còn kém một khoảng cách xa. Đây cũng là Cao gia, bà ta lại đến đây vì mục đích của bản thân, đương nhiên là không dám nói câu gì.
An gia trước giờ luôn làm ăn trong sạch, chỉ làm ăn trong giới kinh doanh, cái gọi là móc nối quan hệ với các bậc quan chức hay là dính dáng đến các bang phái ngầm đều không có.
Không như Cao gia, cụ cố của Cao Minh Thành từng suýt ngồi lên ghế đại tướng, hiện tại chú ruột của Cao Minh Thành cũng đang chuẩn bị cho cuộc tổng tuyển cử chức vị này, mối quan hệ đương nhiên là không thiếu. Hay như Mạc gia, tổng tài hiện tại của Mạc thị đã làm mưa làm gió thế giới ngầm, hiện tại đã dứt khoát bước ra chưa thì không ai biết.
Đứng trong địa bàn của Cao gia, An phu nhân cũng rất biết điều, vậy nên rất nhanh đã nuốt cục tức này xuống.
"Tiểu Nhã, chắc con cũng có nghe, Hàm thị hôm nay tổ chức tiệc lớn."
An Tịnh Nhã uống một ngụm trà: "Có nghe." Giọng nói lạnh nhạt và lãnh đạm vô cùng.
An phu nhân cười một tiếng: "Tiểu Nhã, con đi lại không tiện, tới đó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Cao gia, lại có thể làm ảnh hưởng đến cả An gia. Con xem mẹ tính thế này có được không. Tối nay con cứ ở nhà, chị con sẽ đại diện cho thiếu phu nhân của Cao gia đi tới đó."
An Tịnh Nhã làm ra vẻ mải mê thưởng thức trà không trả lời, thật lâu sau mới như là để ý đến, tùy tiện nói một câu: "Tùy dì."
Dù sao cô cũng không thích đi, ai đi cũng như nhau, cô cũng không quan tâm.
An Hi Văn không biểu lộ ra ngoài nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết là rất vui, còn An phu An phu nhân, không biết tiết chế, mừng hẳn ra mặt.
Mộng Phạn đứng bên cạnh, mặt phụng phịu nhìn thiếu phu nhân. Sao cô lại có một thiếu phu nhân nhu nhược như vậy chứ? Điều khiến Mộng Phạn tức giận không chỉ có nhiêu đó mà còn có câu nói về sau của An Tịnh Nhã.
"Mộng Phạn, lễ phục vừa được đưa tới, đưa cho An đại tiểu thư đi."
Mộng Phạn ngay lập tức nhảy dựng lên: "Thiếu phu nhân, đó là..."
"Thái độ gì vậy? Chủ nói thì tớ phải làm theo, từ bao giờ lại có chuyện chủ nói tớ cãi lại. Còn mất thời gian đứng đó làm gì, mau đi đi. Nhìn là ngứa mắt." An phu nhân đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Mộng Phạn xúc phạm cô ấy giống như cô ấy là đầy tớ hầu hạ cho bà vậy.
Một hai người giúp việc đang lau dọn đứng gần đó nghe được những lời xúc phạm này thì đều nhớ chằm chằm vào An phu nhân. Đến An Tịnh Nhã trước giờ luôn là kiểu người không thích xen vào chuyện của người khác thì lúc này cũng cau mày khó chịu.
An Hi Văn kín đáo kéo ống tay áo mẹ mình, mím chặt môi biểu thị sự tức giận. An phu nhân trước giờ chiều chuộng con gái, thấy vậy thì ngồi xuống, hạ giọng nói.
"Mau đi đi, đừng làm mất thời gian của người khác."
Sau đó liền ngồi cười tự mãn lại không để ý đến sắc mặt của con gái mình, hoàn toàn đã đen thành cái dạng đít nồi cháy.
An Hi Văn thầm oán trách mẹ mình ngu ngốc. Không những làm mất mặt cô ta lại còn ngu ngốc không nhận ra An Tịnh Nhã đang ngầm sỉ nhục họ.
Cô ta là đại tiểu thư An gia cao quý, là đại minh tinh nổi tiếng, lại phải đi mặc cái loại lễ phục mà An Tịnh Nhã vất đi không dùng sao? Đây không phải là đang sỉ nhục cô ta thì là gì?
An Tịnh Nhã quả thật là có ý này. Chỉ trách Kỷ Ái Hà đầu óc nông cạn đi vui vẻ nhận lấy bộ lễ phục này thôi.
Mộng Phạn ôm bộ lễ phục xuống, vẻ mặt rất bất mãn, rất không muốn đưa. Bộ lễ phục được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp, còn nguyên tem chưa bóc ra nên cũng không biết hình dạng đẹp xấu ra sao.
Nhưng với người làm trong giới giải trí như An Hi Văn, một minh tinh luôn "săn" những xu hướng mới thì sao có thể không nhận ra. Chỉ nhìn logo được in ấn trên bìa thôi cũng đủ làm mắt An Hi Văn trợn to.
Mẹ nó, thế mà lại là lễ phục của BALENCIAGA.
Còn là bộ lễ phục phiên bản giới hạn, được nhập về Trung Quốc chỉ có hai cái. Nghe nó hôm qua ảnh hậu Di Giai đã mua được một trong hai bộ. Không ngờ bộ thứ hai... lại là Cao tổng mua lại.
Còn là mua lại...cho một con phế vật mặc.
An Hi Văn vốn muốn từ chối để không phải rước nhục vào thân nhưng lại bị bộ lễ phục phiên bản giới hạn luôn mong ước này làm cho hoa mắt. Cô ta nghiến răng cố nở nụ cười méo mó nhận lấy. Phải biết rằng đừng nói đến phiên bản giới hạn của BALENCIAGA, một bộ trang phục bình thường thôi cũng đã rất khó mua rồi, nhịn nhục một chút, sau này nhất định sẽ trả cho An Tịnh Nhã gấp đôi nỗi nhục hôm nay.
An Hi Văn thật ngây thơ, không biết được đây mới chỉ là nỗi nhục nhỏ trong ngày hôm nay của cô ta mà thôi.
Đến chiều, An Hi Văn chiếm nguyên căn phòng trang điểm của An Tịnh Nhã, bận rộn trang điểm, thử trang phục. Vóc người Tịnh Nhã không được đầy đặn như An Hi Văn, cô có vóc người cân đối, chỗ lõm nên lõm, chỗ lồi lên lồi, không giống An Hi Văn, lõm thì vừa rồi, nhưng lồi thì quá mức.
Bộ lễ phục này lại vừa khớp số đo của An Tịnh Nhã nên thành ra phần ngực của An Hi Văn bị bó sát nửa hở nửa che trông có chút "khổ sở" nhưng lại vô cùng tôn nên nét quyến rũ vốn có của cô ta. Đây là một bộ lễ phục theo kiểu dáng cup ngực, đuôi váy xòe ra dài xuống gót chân, lại có màu đỏ, mờ ảo lại quyến rũ.
An Hi Văn đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mà cũng phải ngây ngất. Mái tóc màu hạt dẻ kết hợp với bộ lễ phục này, An Hi Văn tự tin nói rằng chỉ cần là đàn ông đích thực nhìn, chắc chắc sẽ không có người đàn ông nào thoát khỏi được mị lực của cô ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]