Cao Minh Thành tiến tới hỏi: "Ý ngài là sao Eric tiên sinh?"
"Theo như bệnh án của cô ấy, cô ấy bị tai nạn cách đây hai năm, mắt là từ lúc đó không nhìn được. Nhưng đó chỉ là ảnh hưởng nhẹ sau vụ tai nạn, dây thần kinh thị giác bị chèn, mắt cô ấy nếu làm một cuộc tiểu phẫu nhỏ chỉnh lại dây thần kinh thị giác, đáng ra một tháng sau là có thể nhìn thấy được rồi."
An Tịnh Nhã lúc này không còn bình tĩnh, sự sững sờ đến bàng hoàng hiện rõ lên trên gương mặt cô. Cao Minh Thành cũng kinh ngạc không kém, bây thốt thành lời.
"Cái gì?"
"Cao tổng, nếu ngài không tin, ngay bây giờ có thể đưa cô ấy đến một bác sĩ khác kiểm tra, tôi tin, họ cũng sẽ nói giống tôi."
"Tôi tin ông." An Tịnh Nhã nhẹ nhàng cất tiếng, gương mặt trở lại như cũ thanh tao thoát tục, bình tĩnh nhẹ nhàng.
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã, nhìn vào đôi mắt vô hồn kia của cô rất lâu, lúc này vẫn chưa thể tin được.
An Tịnh Nhã tiếp tục nói: "Thời gian gần đây tôi bỗng nhiên có thể nhìn thấy, nhiều lúc nhìn lên ánh sáng cảm nhận được mắt vô cùng đau rát."
"Có phải cô dùng thuốc không?" Eric lên tiếng hỏi.
"Thuốc? Nếu là thuốc về mắt thì tôi có dùng, cũng là đích thân bác sĩ Trương kê đơn và đưa cho tôi."
"Có thể cho tôi xem không?"
Cao Minh Thành tiến đến bàn nhỏ cạnh giường bệnh, mở một chiếc hộp gỗ bên trong đựng đủ các loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926400/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.