Chương trước
Chương sau
Một nhà tù với hàng rào dây thép gai chăng lưới điện, một nơi dành cho những kẻ đã ngồi dưới đáy của xã hội, mang trên mình tội danh cả đời không thể rửa sạch, một nơi bẩn thỉu và nhem nhuốc đối với số phận của từng người ngồi đằng sau song sắt. Ở cái nơi ấy, cái nơi mà không ai dám lui tới ấy, bỗng nhiên một ngày lại xuất hiện một cô gái, mặc chiếc váy đen thanh lịch, chiếc mũ lưới với tầm mạng che mặt.

Ngồi đối diện với cô là một người đàn ông, già trẻ không rõ, bởi mái tóc đen cùng bộ râu của ông ta đã che kín hết gương mặt, chỉ có đôi mắt giăng đây tia máu là hiện ra rõ mồn một.

"Cô là ai?"

Chất giọng khàn khàn của người đàn ông đó vang lên có chiếc điện thoại liên lạc. Nụ cười của cô gái có phần đậm hơn, ẩn hiện sau mạng che mặt mỏng.

"Ông không cần biết tôi là ai. Ông chỉ cần biết rằng, tôi đây tới giúp ông... trả thù."

Người đàn ông mở to đôi mắt của mình nhìn người con giá thanh lịch xinh đẹp trước mặt, không dám tin.

"Cô sao? Cô biết gì về tôi, cô là cái địa vị gì mà đòi giúp được tôi?"

"Tôi không phải người rảnh rỗi để đi lo chuyện bao đồng. Tôi phải biết ông, biết rất rõ về ông thì mới đến đây giúp ông. Tôi giúp ông ra khỏi đây, giúp ông trả thù."

......

Ngày hôm sau, An Tịnh Nhã được chuyển đến phòng khám não, kiểm tra tổng quát một loạt tất cả. Đến buổi chiều cùng ngày, rất nhanh bác sĩ đã có kết quả.

Cao Minh Thành đẩy An Tịnh Nhã vào phòng, sau đó cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

"Cao tổng, Cao tổng phu nhân, hai người đến rồi, tôi cũng không vòng vo mất thời gian. Cao tổng, nói về trạng thái não bộ của Cao tổng phu nhân, so với trạng thái của ngài giống nhau như một khuôn."

Viện trưởng Đỗ chỉ thước vào hình chụp não bộ được cài trên bảng, nhỉ hai người nói: "Phần này của cô ấy bị chấn thương rất mạnh, có dấu hiệu rạn nứt rất rõ ràng dù theo bệnh án thì trước đó cô ấy đã phẫu thuật rồi. Tình trạng tổn thương não bộ của cô ấy rất giống với ngài năm đó, tuy nhiên chỉ số tổn thương lại cao hơn. Vì vậy, dẫn đến việc bị mất trí nhớ là rất bình thường."



"Bác sĩ, ngài vừa rồi có nói, tôi đã thực hiện phẫu thuật, nhưng não bộ vẫn có dấu hiệu rạn nứt là như thế nào?"

An Tịnh Nhã lúc này mới ngẩng mặt lên tiếng, Cao Minh Thành cũng quay ra nhìn chằm chằm vào viện trưởng Đỗ.

"Có thể nói dễ hiểu cho hai người là.... cuộc phẫu thuật đó là một cuộc phẫu thuật chưa tới. Không thể nói là thành công hay thất bại, mà nó là một cuộc phẫu thuật chưa hết, chưa hoàn thiện. Vì vậy mới dẫn đến việc, cô ấy thường xuyên có dấu hiệu mệt mỏi cùng với sức khỏe yếu, đau đầu hay gặp lại ác mộng. Tôi nghĩ ác mộng mà cô thường gặp là những kí ức đã bị mất của cô. Vì cuộc phẫu thuật của cô chưa hoàn thiện, nên hiện tại tình hình của cô mới một ngày một xấu đi."

An Tịnh Nhã liền sững sờ ngồi bất động trên xe lăn của mình. Cô.... đến bây giờ vẫn chưa thể tin, cái gọi là gia đình của cô, cái gọi là mang cùng một họ với cô, bọn họ lại độc ác đến như vậy. Hóa ra không phải chỉ có đôi mắt, hóa ra đến cả não bộ của cô, cũng là bị họ nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Vậy .... nếu bây giờ phẫu thuật thì thế nào? Khả năng thành công khôi phục trí nhớ là bao nhiêu?"

Viện trưởng Đỗ vẻ mặt có chút bất lực, lắc đầu nói:

"Không đến năm phần trăm. Cuộc phẫu thuật, tôi đảm bảo có thể thực hiện thành công, nhưng về phần trí nhớ, khả năng thành công của nó không đến năm phần trăm. Vì đã lâu rồi, theo như bệnh án ghi cô ấy gặp tai nạn là hai năm về trước. Nếu như lúc đó phẫu thuật ngay, khả năng thành công là rất cao, giống như năm đó tôi đề nghị với gia đình cậu cho cậu ở Mĩ phẫu thuật. Nhưng với cô ấy, cuộc phẫu thuật lúc đó lại không thực hiện đây đủ, vậy nên tình trạng hiện tại của cô ấy không khả quan."

Viện trưởng Đỗ như nhớ tới gì đó, nhìn Cao Minh Thành hỏi: "Đúng rồi, còn cậu thì sao? Cuộc phẫu thuật lúc đó thành công ngoài mong đợi, tôi nghĩ đến hiện tại cậu có thể nhớ lại được rồi chứ? Tôi có nghe cậu Giang nói, cậu gần đây lại đau đầu à?"

"Ừ, có thể do dạo gần đây công việc phải thức khuya và suy nghĩ nhiều nên tôi mới đau đầu. Còn về phần kia, tôi chắc là nằm ở ba mươi phần trăm còn lại là không thành công rồi."

Viện trưởng Đỗ trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhìn qua lại Cao Minh Thành cùng An Tịnh Nhã, bật thốt.

"Hai người lúc đó cùng ngồi trên một chiếc xe à?"

Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã đồng thời nhìn viện trưởng Đỗ. Viện trưởng Đỗ từ từ nói:

"Trong bệnh án cô ấy có ghi rõ thời gian gặp tai nạn là hai năm trước, và được đưa vào cấp cứu ở một bệnh viện ở Mĩ, nhưng ngay sau đó lại chuyển về Trung Quốc mới làm phẫu thuật. So về mức độ thương tổn thì cô ấy chỉ có nặng hơn chứ không có nhẹ hơn cậu, nhưng đại khái thương tổn của hai người đều giống nhau. Não bộ đều tổn thương, mắt hay chân đều là kiểu bị thương như nhau. Chỉ khác ở chỗ, cách điều trị của hai người khác nhau nên một người mới khỏe mạnh đi lại bình thường, còn một người thì... như Cao tổng phu nhân đây."

Sau đó Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã đều nhìn nhau, chỉ khác là một người trầm lặng nhìn, như không có chút kinh ngạc, người còn lại với đôi mắt vô hồn lại biểu thị sự ngỡ ngàng kinh ngạc rất rõ ràng.



Cao Minh Thành đưa An Tịnh Nhã ra ngoài, sau đó nghĩ nghĩ liền nói: "Có cần tìm một bác sĩ kiểm tra lại chân cho cô không?"

Không cần kiếm tra cũng biết, những ghi chép trước đó chỉ có nặng hơn so với thực tế chứ không có nhẹ hơn. Càng đừng nói đến việc, bài trị liệu được đưa ra đúng được bao nhiêu phần trăm.

Quả nhiên, kết quả lại lần nữa đánh kiệt quệ tinh thần của An Tịnh Nhã. Chân cô, nếu như tập đúng bài, làm theo đúng trị liệu, thì có thể đi lại được lâu rồi.

An Tịnh Nhã cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái, một cô gái với trái tim đầy vết chém mà mãi cũng không thể chữa lành được. Cao Minh Thành vừa đưa cô trở lại phòng, tiếng khóc nức nở đã vang lên, vẻ mặt thống khổ cùng bi thương đã không thể nào che dấu được.

Cao Minh Thành vội vàng quỳ xuống ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi.

"Không sao hết! Không sao hết. Có tôi ở đây rồi, đừng khóc nữa."

Không hiểu sao, trái tim Cao Minh Thành đột nhiên đau nhói, đau đến quặn thắt. Nhìn người trước mặt khóc, nước mắt tự nhiên cũng lăn dài trên gò má mà không kìm được.

"An Tịnh Nhã, xin cô, đừng khóc nữa."

Tôi đau lòng, thật sự rất đau lòng.

Tiếng lòng của Cao Minh Thành cứ vang lên, nhưng lại không thể bật thốt thành lời. Nhìn người con gái ở trong lòng mình khóc, Cao Minh Thành như cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Tiếng nấc nghẹn của An Tịnh Nhã vẫn vang lên bên tai, nước mắt cô từ đôi mắt xinh đẹp ấy đã chảy ướt hết bờ vai của Cao Minh Thành.

Cuối cùng, An Tịnh Nhã cũng khóc trong đau lòng rồi ngất đi trong vòng tay ấm áp của Cao Minh Thành. Những giọt nước mắt đau đớn, thống khô, bi thương và uất hận, mãi mãi vẫn là vết thương không bao giờ lành trong tim An Tịnh Nhã. Những giọt nước mắt ấy vẫn như nước tinh khiết rửa sạch khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cao Minh Thành nhẹ nhàng ôm An Tịnh Nhã đặt lên giường, vào phòng tắm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra qua.

Lúc bác sĩ đi ra ngoài, Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, tức giận nhắm nghiền hai mắt, hai tay cuộn chặt lại theo chỉ quần. Trong đầu vang vọng hai chữ "An gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.