Trong nháy mắt, vẻ mặt Mạc Như Ân liền hiện lên vẻ khinh bỉ. Hóa ra, đây là cô vợ phế nhân mà Cao gia chọn. Nhìn cái hình dáng bộ dạng này đều, xinh thì có xinh, nhưng.... mắt thì mù, chân thì tật nguyền, quả nhiên lời đồn đoán bên ngoài là sự thật.
"An Tịnh Nhã sao?" Mạc lão phu nhân lẩm bẩm, nhưng ánh mắt một giây cũng chưa rời An Tịnh Nhã.
"Mạc lão phu nhân có vấn đề gì sao?" Cao Minh Thành nhìn theo ánh mắt Mạc phu nhân nhìn về cô gái phía sau mình, nghi ngờ hỏi.
"Có thể cho tôi nhìn kĩ mặt cô ấy một chút được không?" Giọng Mạc lão phu nhân run run nói, tay đưa ra phía trước muốn chạm vào An Tịnh Nhã. Chỉ là chưa kịp đưa lên, con gái Mạc Như Ân đã vội kéo tay bà lại.
"Mẹ! Mẹ sao thế? Cô đây tuổi còn trẻ như vậy, Tịnh Kỳ còn sống cũng năm mươi rồi, sao còn có thể là thiếu nữ hai mươi của năm đó được. Mẹ đừng có như vậy nữa, người trẻ bây giờ ai chả như thế, giống lứa trẻ ngày xưa là chuyện rất bình thường. Không phải mẹ còn phải thăm người bạn già sao? Nếu không nhanh lên, chúng ta muộn giờ trưa ăn cơm với Tu Kiệt thì mẹ đừng oán. Hôm nay Tu Kiệt đi công tác sẽ về nhà, chắc mẹ không muốn lại cả tháng không gặp nó nữa đâu nhỉ."
Mạc Như Ân vừa nói vừa kéo tay mẹ mình đi vào trong bệnh viện. Cao Minh Thành quay lại, nhặt khăn mỏng vừa rồi An Tịnh Nhã hốt hoảng lùi xe làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926385/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.