Âm thanh của hai đôi giày cao gót đồng thời vang lên, cùng với đó là hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng, sang chảnh, quý tộc bước vào. Người y tá nhìn thấy hai người phụ nữ lạ, liền lên tiếng.
"Hai người là....??"
Suốt hơn một tuần nay ở bệnh viện điều trị, cô là y tá riêng trực ca sáng ở đây, nhưng ngoại trừ Cao tổng cùng trợ lý của ngài ấy và người giúp việc đến còn lại thì không có ai. À, hình như hôm qua cũng có một cô gái trẻ đẹp đến, có vào một lữ rồi đi.
"Tôi là mẹ của Tiểu Nhã, đây là con gái tôi, chị gái của mình con bé."
"À ra là vậy, hai người vào trong đi."
An Tịnh Nhã quay mặt đi, biểu cảm thờ ơ như chẳng quen chẳng biết "mẹ" và "chị gái". Gọi "mẹ", cũng quá mỉa mai rồi.
"Tiểu Nhã, để chị đỡ em lên giường."
An Hi Văn đặt túi xách hàng hiệu của mình xuống ghế, bước lại gần An Tịnh Nhã đưa tay làm điệu đỡ cô lên giường. Vừa mới chạm tay vào cánh tay An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã đã vội đưa tay kia lên gạt ra, nói giọng khách sáo.
"Không cần."
An Hi Văn ngay lập tức tắt ngấm nụ cười trên môi, ngượng nghịu nhìn cô y tá đưa tay về. Cô y tá thấy vậy thì đỡ An Tịnh Nhã nằm lên giường, đắp nhẹ tấm chăn mỏng lên cho cô.
"Cao tổng đi lâu rồi chắc cũng sắp trở lại rồi. Tôi ra ngoài chuẩn bị thuốc cho cô."
An phu nhân quay ra cầm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926383/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.