"Nương nương, hình như trời sắp mưa rồi."
An Hi dừng lại bước chân của mình nhìn lên trời, những đám mây đen đang bắt đầu tụ lại, gió lại đang bắt đầu nổi lên.
An Hi quay lại nhìn Xuân Hoa thở dốc phía sau, đưa tay kéo nàng ấy lên đoạn đường dốc.
"Muội nổi không?"
"Nương nương, người chạy chậm một chút, nếu không lại ngã bị thương, đến lúc đó nô tỳ gánh không nổi đâu."
Xuân Hoa vừa nói xong vô tình quay đầu lại liền nhìn thấy một toán quân đang đuổi theo phía sau, tiếng vó ngựa vang lên cả một khung trời. Xuân Hoa gương mặt thất kinh kéo tay An Hi chạy.
An Hi lúc này liền trêu nàng.
"Không phải muội vừa nói ta chạy chậm thôi sao?"
"Nếu như bị quân Bắc Triều bắt lại, tội của nô tỳ còn nặng hơn."
Ở một đoạn đường khác, tiếng vó ngựa cũng đồng thời vang lên theo những bước chạy của An Hi.
An Hi vừa chạy qua một bụi cỏ lớn, miếng dán giả vết bỏng liền rơi xuống, để lộ ra nửa gương mặt sắc sảo còn lại của nàng. An Hi chạy cũng không để ý đến, ngoảnh mặt lại nhìn toán quân phía sau, chiếc váy dài vướng víu liền trở thành trở ngại của nàng.
Xuân Hoa quay lại đỡ An Hi dậy, nhìn lại phía sau quân Bắc Triều ngày một đến gần.
"Nương nương... người có sao không?"
An Hi quay lại nhìn chân mình, vừa rồi chạy giẫm vào chân váy, ngã bị đập vào một hòn đá, lúc này liền trở nên đau đớn.
Quân Bắc Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926358/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.