Tiếng giày cao gót ngày một tiến đến gần, sau đó dừng lại ở một khoảng cách gần, người đi đến thật lâu không có lên tiếng. An Tịnh Nhã đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng trước. Người kia dường như cũng chờ đợi được nữa, túi xách đặt mạnh xuống bên cạnh giường An Tịnh Nhã nằm.
"Bây giờ đến một tiếng chào miệng cũng câm rồi sao?"
An Tịnh Nhã vẫn giữ trạng thái mắt nhìn về trước, chậm rãi trả lời: "Là chị sao? Em còn tưởng là điều dưỡng đến chăm bệnh."
"Mày..." An Hi Văn lớn tiếng một chút, sau đó liền nhếch môi cười, ngồi xuống ghế.
"Làm thiếu phu nhân rồi, cũng mạnh miệng gớm nhỉ."
"Nếu không có chuyện gì, phiền chị về cho."
"Mày đang đuổi tao đấy à?" An Hi Văn trợn mắt quát lên.
An Tịnh Nhã ngược lại, dáng vẻ bình tĩnh lại như hơi cười mỉa mai, nói một tiếng: "Vậy xin hỏi An đại tiểu thư, giữa chúng ta chẳng lẽ có chuyện phiếm, hay chuyện gì đó cần tâm sự sao?"
An Hi Văn đứng bật dậy ném thiệp mời vào lòng An Tịnh Nhã, nói giọng điệu mỉa mai.
"Chắc mày cũng đã biết tao bây giờ đã trở thành ảnh hậu. Ba mẹ vui mừng, tổ chức một bữa tiệc rất là lớn, tao phải xin mãi mới được một tấm thiệp mời đưa cho mày. Cho dù có là mang họ An, nhưng mày cũng biết thân phận mình mà đúng không, vậy nên vào mà không có thiếp, người chị đây cảm thấy rất tội nghiệp cho em gái."
"Tiệc sao? Nếu vậy, chị cứ cầm thiệp mời về đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926355/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.