Chương trước
Chương sau
Cũng chẳng cần đến người ngoài nghi ngờ xác minh, An Thẩm cũng đã lên tiếng gọi.

"An Tịnh Nhã! Mày....sao mày...."

"Ba à!"

Không đợi An Thẩm tức đỏ mặt nói hết câu, An Tịnh Nhã đã lên tiếng cướp lời trước, còn làm ra vẻ con gái biết lỗi nũng nịu ôm cánh tay "ba".

"Con gái biết lỗi rồi, người đừng giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe."

Sau đó cô liền ghé sai bên tai An Thẩm nói đầy uy lực.

"Ông muốn cho cả thiên hạ biết An gia các người xấu xa, độc ác thế nào sao? Đến con ruột cũng không tha."

An Tịnh Nhã nói xong nghiêng đầu nhìn An Thẩm cười đến ngây thơ, hai mắt cười đến híp cả lại.

Kỷ Ái Hà ở bên cạnh cũng giật giật tay áo An Thẩm nhắc ông đừng kích động, sau đó đi qua bên chỗ con gái An Hi Văn thì thầm mấy câu, cuối cùng làm ra dáng vẻ người mẹ tốt nắm tay An Tịnh Nhã.

"Tiểu Nhã, về rồi đó à. Đi lại được rồi cũng thấy thoải mái hơn đúng không. À, mọi người còn đứng đây làm gì, mau vào trong, mau vào trong."

An Hi Văn đi trước dẫn mọi người vào trong bắt đầu bữa tiệc. Mắt thấy đã không còn ai ở sảnh, An Tịnh Nhã giật tay ra khỏi tay Kỷ Ái Hà, nhìn bàn tay với ánh mắt như động vào thứ gì đó kinh tởm lắm. Kỷ Ái Hà liếc con mắt sắc như dao hừ một tiếng đi vào.

An Tịnh Nhã cũng đang định bước vào thì bị An Thẩm đẩy lại phía sau. Hôm nay cô đi giày cao gót, lâu như vậy mới đi có chút không vững, bị An Thẩm đẩy nhẹ liền suýt ngã xuống bậc thềm. May thay Cao Minh Thành luôn đứng phía sau đã đỡ cho cô, sau đó cau mày không vui nhìn An Thẩm.

An Thẩm nhìn biểu cảm này của Cao Minh Thành có chút không đúng, nhưng trước tiên vẫn hướng An Tịnh Nhã lên lời cay nghiệt.

"Mày đến đây làm gì? Muốn đến đây phá hoại buổi tiệc của con gái tao sao? Còn nữa, mày từ khi nào đã nhìn thấy và đi lại được? Mày dám ở sau lưng tao đi chữa trị sao?"

"Ơ kìa ba!" An Tịnh Nhã bày ra dáng vẻ ngây thơ tội nghiệp nói: "Chẳng phải là ba thuê bác sĩ Trương điều trị cho con sao? Đúng rồi, con còn chưa cảm ơn ông ấy, nếu ba gặp được ông ấy, ba cho con gửi lời cảm ơn.... Cảm ơn vì đã cho con nhìn thấy bộ mặt thật của ba."

Câu cuối cùng An Tịnh Nhã nhấn mạnh, còn tặng cho An Thẩm một nụ cười đầy ẩn ý.

"Ba, người không định đi vào sao? Tiệc của chị hai bắt đầu rồi đó."

An Tịnh Nhã nói xong khoác lấy tay Cao Minh Thành đưa ra, quý phái tao nhã bước từng bước trên giày cao gót thủy tinh đi vào bên trong.

"Mày tốt nhất yên phận cho tao, nếu mày dám làm gì, tao sẽ không tha cho mày."

An Thẩm đứng cạnh An Tịnh Nhã, nói nhỏ bên tai cô, sau đó rời đi đến bên cạnh chỗ An Hi Văn đang mời rượu, cười tươi nói chuyện với mọi người.

An Tịnh Nhã bật cười một tiếng, tựa vào người Cao Minh 6 ở phía sau nói.

"Anh tuyệt đối phải làm theo những gì đã nói. Hợp đồng chút nữa Giang Minh Triết sẽ đưa đến. Anh...." An Tịnh Nhã xoay người bẹo má anh một cái.

"Anh cười lên một cái xem nào. Nhìn mặt anh hằm hằm như vậy, An Hi Văn có ngu mới ký hợp đồng."

"Để Giang Minh Triết." Cao Minh Thành vẫn là không từ bỏ ý định này, An Tịnh Nhã cũng đồng thời nói lại câu cũ. Giang Minh Triết mặt gian xảo không đáng tin.

An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành ngồi vào bàn, một bàn có tám người, sáu người còn lại đều là những người trẻ tuổi, vừa khớp ba nam, ba nữ.

Lúc An Tịnh Nhã bỏ miếng bánh ngọt Cao Minh Thành vừa lấy cho cô bỏ vào miệng, lúc này để ý trong số những người kia có một người con trai cứ nhìn cô chằm chằm. An Tịnh Nhã ngước mắt nhìn lên, chớp mắt lại chớp mắt.



"Miệng tôi dính bánh sao?" Nói xong không đợi người ta trả lời quay sang Cao Minh Thành, tự nhiên nói: "Ông xã, lấy khăn giấy lau miệng cho em."

Cao Minh Thành quay ra nhìn, tuy không thấy gì nhưng vẫn làm theo lời cô. An Tịnh Nhã mỉm cười hài lòng quay ra nhìn người con trai kia. Cao Minh Thành lúc này theo ánh mắt An Tịnh Nhã cũng nhìn đến, nhíu mày nói:

"Là cậu."

An Tịnh Nhã nhìn qua lại giữa hai người, cầm ly nước cam lên uống, sau đó mới nói:

"Người quen của anh sao?"

"Cao tổng phu nhân, tôi là người hôm trước ở biệt thự của Angel nhảy xuống hồ cứu cô."

An Tịnh Nhã mụ mị không hiểu, cố gắng nhớ lại liền nhớ đến lời Mộng Phạn nói lúc sau khi cô tỉnh lại ở bệnh viện. An Tịnh Nhã lúc này hướng người ta nở nụ cười cảm ơn, nói:

"Hôm đó thành thật cảm ơn anh. Xe trơn, không cẩn thận đi té xuống dưới."

Người kia nở nụ cười ấm áp gật đầu một cái, nhớ đến nữ minh tinh hạng A của giải trí Hoa Hạ Bùi Mỹ Liên bây giờ đang ở cái xó nào làm cái loại chuyện bẩn thỉu kia để kiếm tiền, mắt không tự chủ được nhìn Cao Minh Thành.

"Mà cậu tên gì? Cũng là nghệ sĩ sao?"

An Tịnh Nhã hạ dĩa xuống, hướng ân nhân của mình thân thiết hỏi thăm vài câu.

"Tôi tên Lưu Cẩn Thiên, là diễn viên."

"Cao tổng, Cao tổng phu nhân."

An Tịnh Nhã đang cùng Lưu Cẩn Thiên nói chuyện qua lại vài câu, xung quanh đã có người nhịn không được giả đến mời rượu để hóng hớt rồi.

An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành đứng dậy quay lại. Cao Minh Thành theo giao tiếp đưa ly rượu lên chào hỏi.

"Vương tổng, Vương phu nhân."

Cao Minh Thành không cho An Tịnh Nhã uống rượu, cô chỉ có thể tạm mất mặt cầm ly nước cam trên tay chào hỏi lại.

"An Tịnh Nhã, cô thật là An Tịnh Nhã sao?"

Nhân lúc Cao Minh Thành đang nói chuyện với Vương tổng, vài vị tiểu thư cùng các phu nhân đi đến bên cạnh An Tịnh Nhã hóng chuyện.

An Tịnh Nhã đối với họ nở nụ cười nhẹ nhàng tao nhã nhưng lại rất quý phái sang trọng.

"Đúng vậy. Tôi lúc trước sức khỏe không tiện xuất hiện trước mặt nhiều người, ít người thấy mặt tôi cũng không có gì là lạ."

"Cô....An Tịnh Nhã, cô không phải lúc trước bị...."

"Là nói cái này... và cái này phải không." An Tịnh Nhã vừa nói đến đâu, tay liền chỉ lên mắt, sau đó chỉ xuống chân.

"Hai năm trước tôi du học về nước, lúc ra sân bay không cẩn thận bị tai nạn. Vì vậy mới để lại một vài di chứng về sau mà chắc mọi người cũng biết rồi. Hai năm tôi ở nhà điều trị, bệnh tình chuyến biến có chút không tốt. Nhưng thật may, tôi được gả vào Cao gia, Cao tổng chăm sóc tôi quả thật tốt, mới hai tháng đã khỏi hết bệnh. Mọi người có thấy đây là kỳ tích không?"

An Tịnh Nhã vừa nói, mắt vừa liếc nhìn An Hi Văn đứng đằng sau mấy vị tiểu thư đang hóng hớt chuyện này, và trùng hợp đằng sau An Hi Văn là hai vợ chồng An Thẩm đang trò chuyện với mọi người.



Vài vị tiểu thư để ý ánh mắt An Tịnh Nhã lúc nói chuyện, cũng nhìn về sau thì thấy như vậy, ai nấy đều liếc nhìn nhau, trong lòng ai cũng có suy đoán của mình.

"An gia này là cố tình không chữa bệnh cho con gai thứ hai, chắc vì sợ An Tịnh Nhã tài giỏi hơn An Hi Văn đây mà. Dù sao người ta cũng là tốt nghiệp đại học danh giá ở Mĩ."

"Cái này, An Hi Văn cũng thật sự rất giỏi mà. Chỉ là, tôi biết tin nội bộ, nói An Tịnh Nhã chỉ là con riêng, mẹ An Tịnh Nhã thật ra là làm gái."

"Cô nói thật không?"

Đủ lời bàn tán xôn xao vang lên, An Tịnh Nhã từng chữ từng câu đều là khắc ghi trong đầu.

Ha, con riêng, làm gái!!

Đúng rồi, cô là con riêng mà, con riêng có giấy khai sinh đàng hoàng, ba mẹ cũng là giấy kết hôn được pháp luật công nhận. Còn ai kia, con gái ruột, con gái cành vàng lá ngọc, nhưng giấy khai sinh là được mua bằng rất nhiều tiền, bởi vì ba mẹ có giấy kết hôn không được pháp luật công nhận bởi vì ai kia chưa ly hôn với vợ cũ.

Haizz, tiếc là, bây giờ người cũng đã chết, con đường trả thù này, cũng chỉ còn một mình cô.

Đột nhiên có cảm giác tay bị ai đó nắm chặt. An Tịnh Nhã ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt dịu dàng đầy ấm áp của Cao Minh Thành đang nhìn. Cô phát hiện ra, vừa rồi cô nghĩ nhầm rồi. Con đường trả thù này, không phải là chỉ có một mình cô, cô còn có một cái đùi lớn này nữa.

"Mau lên."

An Tịnh Nhã kéo kéo tay Cao Minh Thành lên trước, nói nhỏ với anh. Cao Minh Thành nhìn An Hi Văn đứng ở đối diện đằng xa, tỏ vẻ chán ghét không muốn lại gần.

"Anh làm việc của anh. Em vào nhà vệ sinh."

An Tịnh Nhã để lại cho Cao Minh Thành một cái nháy mắt và một nụ cười đầy ẩn ý, nhấc chân rời khỏi nơi huyên náo này.

Giang Minh Triết từ từ đi vào đến bên cạnh Cao Minh, đưa ra chiếc mặt anh một hợp đồng.

"Cao tổng, hợp đồng đã chuẩn bị theo đúng ý thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân cũng rời đi rồi, có thể bắt đầu được rồi."

"Cậu đi đi."

"Cao tổng, mặt tôi gian xảo."

Giang Minh Triết đẩy gọng kính, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhắc lại lời An Tịnh Nhã.

Cao Minh Thành hừ một tiếng, cất những bước sải dài đi đến trước mặt An Hi Văn. An Hi Văn ngạc nhiên nhìn Cao Minh Thành đang tiến lại chỗ mình, sau đó để ý không thấy An Tịnh Nhã ở đâu. Lúc này Kỷ Ái Hà đứng bên cạnh An Hi Văn nói nhỏ.

"An Tịnh Nhã vừa vào nhà vệ sinh rồi. Con nên nắm chặt cơ hội này."

An Hi Văn nhìn mẹ mình, gật nhẹ đầu, nhìn Cao Minh Thành đang tiến lại gần mình.

"Cao...Cao tổng..."

An Hi Văn e thẹn mặt hơi đỏ lên tiếng trước. Cao Minh Thành cao cao tại thượng ừ một tiếng. Thật lâu sau không khí cứ im lặng như vậy. Giang Minh Triết hết cách chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

"Cao tổng, hợp đồng."

Cao Minh Thành cúi đầu nhìn An Hi Văn, nói:

"An... Chị dâu, chị là nghệ sĩ đang có nhân khí tốt nhất ở Peony, em rể đây có món quà này muốn tặng cho chị, vừa muốn chúc mừng chị vừa muốn hợp tác với chị. Không biết ý chị thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.