An Tịnh Nhã buông thõng tay đang cầm điện thoại, trầm mặc. Rõ ràng nơi cô đứng là giữa trung tâm mua sắm, người qua lại tấp nấp, nhưng An Tịnh Nhã một chút cũng không cảm giác được có nhiều người qua lại, bên tai cũng chẳng có âm thanh ồn ào tấp nấp nào. Cô chỉ đứng nhứ vậy, một chấm nhỏ bé giữa dòng người tấp nấp.
Khoảng vài phút sau An Tịnh Nhã liền tỏ ra bình thản như không có gì, cất bước đi đến cửa hàng giày gần đó, chọn hai đôi giày, là giày đôi.
Đợi đến lúc An Tịnh Nhã chọn mua xong đi ra thì Cao Minh Thành đã đứng trước cửa hàng.
An Tịnh Nhã hơi cười, nhưng trong mắt lại nhàn nhạt như không có tiêu cự.
"Anh tới rồi sao?"
Cao Minh Thành bước lại đưa tay muốn xách đồ cho cô, An Tịnh Nhã cũng không từ chối.
"Ừ, anh vừa mới tới."
Hai người cùng sóng bước ra khỏi trung tâm mua sắm, nhưng cả một đoạn đường dài cũng không ai nói gì.
Cao Minh Thành vừa khởi động xe, vừa hỏi, "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn anh dẫn đi đâu chơi không? Sau đó chúng ta đi ăn tối."
An Tịnh Nhã nhàn nhạt, "Đến thủy cung đi. Em...hình như rất lâu rồi chưa có đến đó."
Cao Minh Thành gật đầu khởi động xe.
Mua vé vào thủy cung, Cao Minh Thành đưa tay nắm lấy tay An Tịnh Nhã, cùng cô đi vào. An Tịnh Nhã cụp mắt nhìn tay hai người bọn họ ấm áp đan vào nhau, không hiểu làm sao tâm trạng càng thêm khó chịu, là loại cảm giác...tim đau nhói, bên cạnh đó đầu cũng có chút choáng váng mơ hồ.
Đợi đến khi hai người họ đi qua một gian thủy cung sáng bước vào đoạn đường thủy cung không có ánh đèn, An Tịnh Nhã lúc này mới nói.
"Anh....có phải giấu em chuyện gì không? Còn có....nói dối em?"
An Tịnh Nhã cảm nhận được bàn tay Cao Minh Thành đang siết chặt bàn tay cô.
Tiếp tục nói, "Trước tiên nói về...chuyện anh nói dối em. Bệnh của em, có phải chuyển biến xấu rồi không?"
"Ừ." Chữ “ừ“ này Cao Minh Thành phải im lặng một lúc lâu mới đáp lại, đáp lại một cách nặng nề.
"Xấu...như thế nào?" An Tịnh Nhã đối với chuyện này đã chuẩn bị rất tối. Lúc mới bị tai nạn, vì bị người ta ngăn cản mà không thể làm phẫu thuật, cô đã sẵn sàng ngay từ đầu mọi bất trắc có thể xảy ra. Chỉ là cô ngoan cố muốn trả thù trước mà thôi.
"Não...có dấu hiệu tạm nứt, vì quá tải sức chịu đựng. Não em vốn từ đầu vẫn đang không tốt, thời gian này em cũng suy nghĩ nhiều, gấy quá tải thông tin não bộ, khiến não có dấu hiệu rạn ra. Vì vậy, em thường xuyên cảm thấy rất đau đầu, thậm chí, đã giống như người bị chứng suy giảm trí nhớ, một số ký ức khoảng hai năm trở lại đây em bắt đầu không thể nhớ được."
An Tịnh Nhã cười nhẹ một tiếng trong không gian tối, "Đúng ha, khoảng ký ức trước khi e bị Trạch Tuấn Hào bắt cóc, em dường như đã quên không ít chuyện rồi."
Vì vậy cô không nhớ ra đã từng gặp Hắc Diệp, không nhớ ra trước đó Hắc Diệp đã nhắc đến cái gì.
"Em yên tâm. Cuộc phẫu thuật của em anh đã sớm chuẩn bị rồi, giúp e trả thù xong An gia, chúng ta lập tức bay sang Mỹ. Bác sĩ nói rằng không có gì nguy hiểm hết, vẫn có thể đợi được một thời gian nữa phẫu thuật cũng được, trong vòng....ba tháng là được."
Ba tháng.....
"Vậy Nhược Vũ không thể hoàn toàn giúp em được rồi. Phải nhờ đến anh rồi."
"Anh giúp em. Giúp em lật đổ An gia."
An gia...cũng tồn tại quá lâu rồi, cũng đến lúc....nhường lại ví trí cho người khác rồi.
Nhưng Cao Minh Thành biết chắc chắn không dễ. Nhìn như An gia thật sự bị dễ dàng đánh đổ, nhưng thật chất gốc rễ của An gia đã cắm rất sâu vào nền kinh tế đất nước rồi, là một cây đại cổ thụ mạnh mẽ, còn được bên lãnh đạo cấp cao bảo hộ. Dù sao nó cũng là hào môn thế gia tồn tại lâu đời nhất, có lịch sử gia tộc rất lâu rồi.
Anh cũng đã từng thử xâm nhập vào hệ thống của An gia, nhưng không tìm được bất kỳ điểm phi pháp nào có thể gây hại tổn thất lớn cho An gia. An gia cũng không có đầu tư vào những ngành công nghiệp gây rủi ro lớn để anh có thể đánh vào kinh tế. Mấy cái như sàn chứng khoán hay bất động sản, An gia cũng không có nhúng tay vào. Hoàn toàn là hào môn thế gia trong sạch nhất.
Nếu như anh có thêm sự giúp đỡ, ví như Mạc Tu Kiệt, vậy chuyện cũng dễ dàng hơn một chút. Bởi vì anh thật sự không tiện ra mặt ở những chuyện phạm pháp. Bên trong đúng thật anh có thế lực riêng của mình, nhưng mấy đời nhà nội của anh đều là người làm bên quận đội, có chức vụ cao, vì vậy anh không thể ra mặt. Nhưng Mạc Tu Kiệt thì khác, chỉ là Mạc Tu Kiệt không được, người này sẽ không hợp tác, anh đã nghĩ như vậy.
Đi thêm một đoạn, An Tịnh Nhã mới hỏi vào vấn đề nan giải nhất của họ hiện tại.
"Anh giấu em chuyện gì? Có phải là chuyện vô cùng khó nói không? Hắc Diệp không có nói rõ cho em biết, anh ta chỉ nói có người bên cạnh muốn hại em, nhắc em cẩn thận vì người đó sắp tới sẽ ra tay."
"Có chuyện quan trọng....rất khó nói. Đến hiện tại anh cũng không nắm rõ được, suốt thời gian qua đều đi tìm cậu ta để hỏi cho rõ, nhưng hành tung cậu ta quá bí ẩn, một chút tin tức nhỏ cũng không có, giống như trên đời này không hề tồn tại cậu ta vậy. Cậu ta hôm nay đột nhiên lại lộ diện xuất hiện trước mặt em, còn nhắc em cẩn thận... vậy có thể sắp tới người kia quả thật sẽ mạng mẽ ra tay."
An Tịnh Nhã gật gật đầu, lúc này đi ra khỏi hầm tối, đến một gian thủy cung khác.
"Chuyện khó nói là gì?"
"Cậu ta ám chỉ, chúng ta....kiếp trước từng là vợ chồng, hơn nữa... còn là một đoạn nghiệp duyên." Nói đến đây Cao Minh Thành bỗng lộ ra nụ cười trong tiềm thức, một nụ cười thê lương.
"Kiếp trước sao?"
"Kiếp trước thân phận chúng ta rất tôn quý, anh dựa vào một số lần trong đầu hiện lên một cái tên, cùng với lúc em gặp ác mộng hay nói ra tên hai người mà tra ra được thân phận kiếp trước của chúng ta. Là Hoàng đế và Hoàng hậu."
An Tịnh Nhã kinh ngạc ngước lên nhìn Cao Minh Thành.
"Khoảng thời gian trước em thường xuyên gặp ác mộng, hơn nữa thái độ đối với anh vô cùng lạnh nhạt, thậm chí xa lánh....là bởi vì oán niệm từ kiếp trước của em gây ra."
An Tịnh Nhã lắc đầu không hiểu, "Chuyện này không có khoa học."
"Anh tra được biết rằng, năm đó hoàng đế Cao Lãnh đột nhiên phế hậu, nhưng trong sách lại không ghi rõ lý do tại sao phế hậu, hơn nữa sau khoảng thời gian Hoàng hậu An Hi sinh ra thái tử, tất cả thông tin về bà ấy cùng vị thái tử kia đều biến mất, không được ghi lại, chỉ có một ít thông tin. Nhưng sau khi Hoàng hậu An Hi mất được nửa năm, một vị phi tần được sủng nhất lúc đó của Hoàng đế bị thích khách giết chết dã mãn trong cung của mình. Sau nửa năm sau, tức một năm sau An Hi Hoàng hậu mất, cũng vào ngày bà mất thì Hoàng đế cũng qua đời không rõ nguyên nhân. Sau khi ông qua đời, di chiếu để lại, điều đầu tiên được ghi rõ chính là phục vị cho Hoàng hậu trước đó đã bị phế. Thậm chí....xác của Hoàng đế cũng biến mất, không ai biết Hoàng đế và Hoàng hậu được chôn ở đâu. Đây là điều trấn động nhất lúc bấy giờ."
"Xác ...biến mất sao? Vậy đến hiện tại...cũng không có ai tìm ra thi hài của hai người họ sao?"
Cao Minh Thành lắc đầu, "Không có bất kỳ ai biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]