Cả người đầy bột mỳ trắng, mặc tạp dề mèo Hello Kitty màu hồng, Mạc Tu Kiệt tự nhiên đứng trước mặt An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành không một chút xấu hổ.
"Đến rồi sao?" Mạc Tu Kiệt làm như thuận miệng hỏi một câu.
An Tịnh Nhã vài giây sau liền đáp lại một chữ.
"Ừ." An Tịnh Nhã trả lời xong lại thấy đối phương giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó lại không nói.
"Có vấn đề gì sao?"
Mạc Tu Kiệt nhướng mày, "Kính ngữ của cô đâu?"
An Tịnh Nhã nhíu mày khó hiểu, "Lúc trước không dùng kính ngữ. Anh còn là....người yêu của bạn tôi, tôi không thể coi anh là người già mà đối đáp được."
Kỳ thật, nhìn bộ dáng Mạc Tu Kiệt, An Tịnh Nhã cũng không tin là người đàn ông đã ba mươi tuổi. Mái tóc màu tím nho rất nhẹ của đối phương rất nổi bật, trẻ trung, mũi cao, nét mặt vô cùng trẻ. Nếu như không biết Mạc Tu Kiệt mà chỉ nhìn ảnh của anh, An Tịnh Nhã chỉ nghĩ người này tầm 22đến 25 tuổi.
Ngược lại Mạc Tu Kiệt nghe câu trả lời của An Tịnh Nhã, nghẹn một bụng, không thể trách.
Cháu nhỏ không dùng kính ngữ với cậu, là cái lễ phép gì?
Mạc Tu Kiệt cũng chỉ có thể thở dài trong bụng, quay sang cởi tạp dề hồng cho Lộ Khiết.
"Anh lên tắm." Nói xong đi thẳng lên lầu.
Lộ Khiết ngược lại nghĩ anh đang xấu hổ rồi cười, sau đó còn lôi kéo An Tịnh Nhã ra ghế sô pha cười một trận.
Cao Minh Thành vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926248/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.