Trời vừa tối, nhà chính Mạc gia liền thắp sáng đèn, sáng rực cả một vùng đất. Bên ngoài liên tiếp đi vào đều là những chiếc ô tô sang trọng, so với bữa tiệc thương nghiệp được tổ chức mấy hôm trước không khác nhau là bao.
Mạc lão và phu nhân tuổi tác không tiện để tiếp khách, Mạc Như Ân thì không còn tâm trạng nào, Mạc Tu Kiệt lại chỉ tổ chức chứ không ý đi tiếp. Vì vậy mọi người liền thấy hình ảnh quản gia Mạc gia và các chi ra tiếp khách, quả thật giống như rất kiếm nhã không tôn trọng. Nhưng cũng chẳng ai dám nói câu gì, chỉ ngượng cười dẫn con gái đi vào, chủ ý đến bữa tiệc rất rõ ràng.
Lúc bữa tiệc bắt đầu, Mạc Tu Kiệt mới thả lỏng bước chân từ trên lầu đi xuống, mặt lạnh như băng, quả thật tạo hình thái rất khó gần.
Mạc Tu Kiệt đi đến giữa trung tâm bữa tiệc, "Cảm ơn mọi người ngày hôm nay đã bớt chút thời gian đến đây, Mạc Tu Kiệt vô cùng cảm tạ."
Lời là như vậy, nhưng chẳng ai nghe ra được chút chân thành, nhưng mọi người cũng chỉ gượng ngạo cười cười khách khí mà đáp lại.
Ánh mắt sắc bén của Mạc Tu Kiệt nhìn lướt qua nhóm tiểu thư khuê cát đứng một bên, trên mặt không một nét cười. Sau đó ánh mắt chuyển dần đến vị trí Mạc Như Ân đứng.
"Tôi tổ chức bữa tiệc này quả thật là có chuyện quan trọng muốn thông báo, các vị...." Nói đến đây liền dừng lại, lúc này bên môi khẽ cong lên một nụ cười không chút thiện cảm.
"Mạc Tu Kiệt tôi....đã có vợ."
Toàn hội trường phút chốc im lặng, sau đó liền sôi nổi chúc mừng, trong lòng thì nghiến răng ken két.
Có người không cam chịu, nên cất tiếng.
"Mạc tổng, không biết đã kết hôn khi nào? Vậy...phu nhân ngài đâu?"
"A, đúng rồi. Phu nhân của Mạc tổng chắc chắn là rất đẹp."
Mạc Như Ân nghe đến tin này, ngoài ý muốn thở nhẹ một hơi, đỡ bàn, hai chân run rẩy. Lúc này mới nghĩ, chắc là Mạc Tu Kiệt không có chứng cứ gì, mới chỉ suy đoán. Cố ý mấy ngày này kích mình, cho nên hẳn là chưa biết rõ chuyện gì hết.
Lúc này mới thả lỏng tinh thần, tự nói bản thân phải bình tĩnh, đứng vững trở lại. Chỉ là vừa mới kịp đứng dậy, ben kia không biết là ai nói, liền xôn xao, nói rằng An gia đến, còn có cả Cao gia.
Ai cũng biết An gia và Cao gia liên hôn để áp chế Mạc gia, vậy mà lúc này cả hai nhà này đều xuất hiện ở đây thì quá thần thánh rồi. Nhưng cũng có người sôi nổi nói, lần trước có đến bữa tiệc thương nghiệp, Mạc tổng cùng Cao tổng hình như rất thân thiết. Trong phút chốc, cộng cả tin tức Mạc Tu Kiệt bói mình đã có vợ, toàn hội trường lập tức xôn xao, sau đó thì thấy An tổng, gia chủ An gia cùng phu nhân của mình đi vào.
Ngoài cổng, chiếc xe đen quen thuộc màu đen với biểu tượng sư tử đầy uy lãnh xuất hiện.
An Tịnh Nhã một thân y phục trắng, trên tay còn cầm theo...một di ảnh, chậm rãi thả bước chân đi vào. Cao Minh Thành một thân tây trang đen đi ở bên cạnh cô.
Mọi người đầu tiên là bất ngờ, sau đó thấy trên tay Cao tổng phu nhân kia cầm là cái gì, tất cả đều ngây ra, sau đó là tự giác tránh đường. Có không ít người đã nhận ra, tranh đấu hào môn, ân oán hào môn đến rồi, hôm này là được mời đến xem kịch bản đấu đá lẫn nhau của hào môn thế gia.
Mạc Như Ân nhìn đến người, lại nhìn đến người trong ảnh, cả người phút chốc không còn lực, ngã ngồi xuống đất, gương mặt tái mét.
Xong rồi. Xong hết rồi.
Mọi người nhìn đến Mạc Như Ân ngã ngồi dưới đất, mọi người đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không dám ho he cái gì.
Mạc Tu Kiệt lúc này thả chậm bước chân đi đến trước mặt, giọng nói không mang theo bất kì một tia cảm xúc nào.
"Chị cả, chị sao vậy?"
Mạc lão và Mạc lão phu nhân, hai người đều là hai mắt trợn to nhìn chằm chằm người con gái mặc váy trắng đang đi đến trước mặt, lại nhìn đến di ảnh.
Lão phu nhân như nghĩ đến điều gì, chết lặng sắp ngã, may mà bên cạnh bà, Lộ Khiết đã giả làm phục vụ, nhanh chóng đỡ lấy. Mạc Tu Kiệt hôm nay chỉ công bố đã lấy vợ, nhưng không thích hợp để công bố người là ai, vì vậy Lộ Khiết liền giả làm phục vụ để thuận lợi đi vào.
An Tịnh Nhã đến trước mặt Mạc lão và lão phu nhân, ánh mắt lại chuyển hướng đến Mạc Như ngã ngồi ở gần đó, trên gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc gì.
Thật lâu sau, có một âm thanh mềm mại, trong treo cất lên, nhìn Mạc lão phu nhân, gọi một tiếng.
"Mẹ."
Mạc lão phu nhân nghẹn lời, sau đó liền che miệng bất khóc, Lộ Khiết phải đỡ bà ngồi xuống ghế.
An Tịnh Nhã lại hướng du ảnh đến Mạc lão, thanh âm trong trẻo lại lần nữa cất lên, "Ba."
Sau đó là âm thanh thê lương, lại đầy oán giận, hướng Mạc Như Ân gọi, "Chị."
Mọi người lúc này vẫn như cũ im lặng, không ai dám sôi nổi bàn tán cái gì.
Lại bất ngờ, An Tịnh Nhã hướng đến An Thẩm vừa đến, bên môi treo một nụ cười giống như hai mươi tư năm về trước, gọi một tiếng, "Chồng."
An Thẩm vừa rồi thấy một màn kia, còn chưa kịp phản ứng lại, lúc này lịa thấy An Tịnh Nhã hướng mình gọi “chồng ”, đã gần như đứng không vững, nhưng vẫn xem như là có bản lĩnh, biểu hiện thái độ không quá rõ ràng. Không giống như Mạc Như Ân ở bên kia hai mắt trợn to ngồi dưới đất, Mạc lão phu nhân che miệng khóc nghẹn ngào, hay Mạc lão ôm tim mà ngồi xuống ghế.
Mạc Tu Kiệt lúc này mới chậm rãi nói, thanh âm lạnh như băng.
"Có thể mọi người đều không biết, ba mẹ tôi quả thật chỉ có một người con gái, nhưng không phải vị đang ngồi ở kia."
Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Như Ân, đoán già đoán non, có người đã coi như có bậc thang, bắt đầu suy luận.
"Chẳng lẽ là giết người, giả mạo thân phận để vào làm phượng hoàng."
"Không đâu, hay là bị trao đổi thân phân, sau đó lộ ra, liền giết người diệt khẩu."
"Tôi lại nghĩ như này....."
Mạc Tu Kiệt để mọi người im lặng sôi nổi, lúc này mới lại lên tiếng, "Mạc Như Ân quả thật là người Mạc gia, nhưng không phải con gái gia chủ. Đại tiểu thư duy nhất của gia chủ, tên....Bách Di Giai, gọi Mạc Tịnh Kỳ "
An Thẩm vừa nghe đến cái tên Bách Di Giai, rốt cuộc gương mặt bình tĩnh bị phá vỡ, hai mắt trợn to nhìn Mạc Tu Kiệt. Kỷ Ái Hà đứng bên cạnh cũng không khá hơn là bao, hai chân cũng đều phát run rồi. Ai mà biết được, Bách Di Giai lại là cái thân phận này.
"Mạc Như Ân là nói đúng ra là cháu gái của ba tôi, gọi ba tôi là chú. Nhưng sau khi ba mẹ đều tai nạn không may mắn qua đời, được ba mẹ tôi nhận nuôi, liền thành đại tiểu thư của gia chủ. Chị gái tôi Mạc Tình Kỳ, do lúc nhỏ ba mẹ đều bận rộn không thể chăm sóc vì vậy gửi cho nhà ngoại ở bên Pháp, đến mười tám tuổi mới quay trở lại. Chỉ là...." Nói đến đây, Mạc Tu Kiệt lại quay lịa nhìn Mạc Như Ân, nheo mắt đầu ẩn ý hỏi:
"Chị cả, chị còn nhớ chị đã làm gì không?"
Mạc Như Ân từ đầu đến cuối im lặng, lúc này cũng gầm lên nói.
"Là các người ép tôi. Nhưng như không phải tại các người, tôi cũng sẽ không bị ép làm như vậy."
"Ép chị? Chị gái tôi làm gì chị, chị lại hủy đi cả đời thanh danh của chị ấy. Là có người ép chị, hay tại chị tham lam, cảm thấy bản thân còn hưởng chưa đủ, tham lam muốn nhiều hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]