Chương trước
Chương sau
An Tịnh Nhã xem qua lịch trình làm việc ngày hôm nay mà Giang Minh Triết đưa, thấy không có việc gì quan trọng liền ngẩng mặt nhìn chằm chằm anh.

Giang nhìn lại, nhìn một hồi liền tự giác lấy lại lịch trình, đẩy gọng kính vàng.

"Những chuyện còn lại ở công ty cứ để tôi giải quyết, cũng không cơ chuyện gì quan trọng."

An Tịnh Nhã mỉm cười nói cảm ơn, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Giang Minh Triết thở dài một hơi, có cảm.giác không phải mình đi làm thư ký. Hai vợ chồng nhà này đều là dân tư bản mà, bóc lột sức lao động của kẻ thấp hèn này.

Lắc đầu bất lực, thư ký Giang chấp nhận số phận bị bóc lột ôm đống tư liệu ở trên bàn quay về phòng thư ký.

An Tịnh Nhã đã hẹn Tạ Tranh cùng Lưu Cẩn Thiên sáng nay đến bệnh viện để thăm bị đầu tư kia, chân vừa bước lên xe, Giang Minh Triết đã gọi tới.

"Còn việc gì nữa sao thư ký Giang?" Vừa ra hiệu cho A Đại lái xe, An Tịnh Nhã vừa nghe điện thoại.

"Vừa rồi tôi quên nói. Album của Hàm Họa Y đã qua kiểm duyệt, nhưng chỉ có vài bài được duyệt, bị đánh rớt mấy bài. Bên Hàm Họa Y cũng đã chuẩn bị xong, nói mười một giờ trưa nay bắt đầu tung ra."

"Nhanh vậy sao? Tôi biết rồi."

Người ta ra album phải chuẩn bị cả mấy tháng trời, Hàm Họa Y cô chỉ chuẩn bị trong chưa đến một tháng, công tác hậu kì chỉ có một tuần, cô đòi nổi tiếng, vậy đắp chăn nằm mơ đi.

Lúc An Tịnh Nhã đến cửa bệnh viện thì Lưu Cẩn Thiên và Tạ Tranh đã đến rồi, hình như lại cãi nhau, mặt ai nấy đều như bị cướp hết số tiền cuối cùng trong cuộc đời. An Tịnh Nhã cũng không buồn nói nữa, chỉ nói mau mau dẫn đường.

Tạ Tranh rất nhanh đã cười lại, Lưu Cẩn Thiên mặt cũng hòa hãn đi một chút, cùng dẫn cô lên phòng bệnh của vị Lý Tịnh kia.

"Các anh đánh người ta có nặng không?"

"Phu nhân không có tiền bồi thường sao?" Tạ Tranh ngứa miệng muốn nói.

An Tịnh Nhã liếc mắt lại nhìn, ánh mắt giống như đang chửi đồ ngốc, nhưng lại không nói gì.

Vừa đến trước cửa phòng, Tạ Tranh đã vội mở cửa ra, sau đó làm đưa tay ra làm động tác mời An Tịnh Nhã vào. An Tịnh Nhã không thể không cười, đánh nhẹ một cái lên cái tay đang đưa ra của anh.

"Làm màu ít thôi."

Người bên trong nghe tiếng cửa mở, lại thấy có giọng người nói, đang ngồi ăn quýt thì ngoái đầu ra muốn xem là ai đến, nhưng vì thiết kế của phòng bệnh nên không thể nhìn ra cửa được.



Lưu Cẩn Thiên nhìn Tạ Tranh đến ngứa hết cả con mắt, nhịn không được đá một cái.

Tạ Tranh quay lại nhìn, ánh mắt hờ hững nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn.

Lưu Cẩn Thiên giật đến méo cả miệng.

"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, người ở bên trong, vào đó mà nhìn."

"Thôi thôi thôi." An Tịnh Nhã cuối cùng vẫn phải lên tiếng, kì kèo mãi ở cửa một lúc lâu mới vào được bên trong.

An Tịnh Nhã đi trước, Lưu Cẩn Thiên và Tạ Tranh đi ở sau, ai nấy đều không thèm nhìn mặt nhau.

Lý Tịnh là một “lão già” của giới giải trí, đầu tư rất nhiều hạng mục nổi tiếng. Nhưng danh tiếng đi kèm luôn là, Lý tổng háo sắc, trai gái đều không tha, ăn đến đầy miệng, chỉ cần cho lão ăn một miếng, lão sẽ bê bạn lên một bậc trong giới, có thể cho bạn rất nhiều tài nguyên mà người khác đều nhìn đến đỏ mắt. Còn nếu không thuận theo lão, bạn sẽ biết thế nào là cảm giác của người bị phong sát.

Và đương nhiên, người như Lý Tịnh không thể nào không biết An Tịnh Nhã, thái độ vốn đang vênh lên xem là ai lại mang quà tới thăm, ai mà ngờ lại là lão bà của tập đoàn Cao thị.

"Cao tổng phu nhân, quý hóa quá. Không biết là cơn gió nào đưa cô đến đây." Người trước mặt, không những trẻ đẹp, ánh mắt hút hồn, nhìn thân hình sau lớp áo dạ chăc chắn là vô cùng quyến rũ. Lý Tịnh nhịn không được mà ánh mắt lướt lên lướt xuống trên người An Tịnh Nhã. Chỉ tiếc cho ông ta, hôm nay An Tịnh Nhã mặc kín từ đầu tới chân, chân còn đi một đôi bốt cao cổ màu đen.

Tạ Tranh nhìn đến ánh mắt của Lý Tịnh, cau mày. Lưu Cẩn Thiên lại muốn đánh người. Dù sao cũng là con người trước giờ luôn hòa nhã ấm áp, chỉ là nhìn Lý Tịnh vốn đã không vừa mắt, vì vậy không muốn nói chuyện với lão. Tạ Tranh lướt mắt nhìn sang, đưa ray ra giữ tay giữ người lại.

An Tịnh Nhã mim cười tự nhiên lên tiếng.

"Là cơn gió hôm qua, thổi mạnh quá nên đưa tôi đến đây."

Lý Tịnh tự cao vị trí của mình, dù gì trước giờ ông ta cũng được người ta cung phụng lấy lòng, nghĩ hẳn là không ai ngoại lệ, đang nghĩ là An Tịnh Nãy đích thân đưa người đến xin lỗi, vì vậy người đằng sau mới mang nét mặt như đưa đám không chịu khuất phục. Nhưng càng khó khuất phục thì ông ta lại càng thích.

"Cao tổng phu nhân, thật ra không cần phải phiền cô như vậy, đưa người đến xin lỗi." Ánh mắt nhìn đến Tạ Tranh như muốn lột quần lột áo. "Chỉ cần người biết điều một chút là được, tôi là người rata dễ tính."

An Tịnh Nhã nghe vậy, lộ ra nét mặt ngạc nhiên, "Ai nói với Lý tổng là tôi đưa người đến đây xin lỗi vậy?"

Giọng noia hơi cao, nghe rất bình thường, nhưng nét mặt đầy sát khia của An Tịnh Nhã lại không tầm thường.

"Cao tổng phu nhân, ý cô là sao?"

An Tịnh Nhã bước từng bước tiến lại gần giường bệnh của Lý Tịnh, tiếng gót giày va chạm với nền gạch men vang lên tiếng cộp cộp nghe thật quỷ dị.

"Là ý trên mặt chữ đó. Lý tổng giả như không hiểu, hay là một người bị chứng 250."

((*250: là thằng đần, thằng ngu.))



Lý Tịnh lần đầu tiên bị con gái nhỏ tuổi hơn mình cả hơn hai chục tuổi chửi, gương mặt méo xệch đi.

An Tịnh Nhã lúc này mới nhìn kĩ gương mặt Lý Tịnh, cũng không phải lão già già đầu bụng phệ, nhìn nét mặt, hồi trẻ chắc chắn cũng là người đẹp trong số trăm người đứng cạnh, bảo sao lại có tự tin như vậy.

"Cao tổng phu nhân, tôi đang rất tôn trọng cô."

An Tịnh Nhã híp mắt, chống tay ở bên giường, "Lý tổng nói như vậy thật khó nghe, ngài có chắc là đang tôn trọng tôi không? Đừng lên giọng đó với tôi, mong Lý tổng đừng tự cao quá. Nếu ông xin lỗi một câu đàng hoàng với người của tôi, tôi có thể bỏ qua lần này, còn nếu không..."

"Cô đang dọa tôi?" Lý Tịnh bật cười, "Cao tổng phu nhân à, cô cũng chỉ là một con đàn bà được cưới về làm thỏa mãn lợi ích hai bên, đồ ngon nhất thời. Đến lúc hết vị ngọt, cũng tự biết bản thân mình đi về đâu. Tuổi của cô lại muốn đe dọa tôi, cô không về thử hỏi chồng mình, đến cậu ta thấy tôi còn phải nể tôi ba phần."

"Ông chắc không?" Bên môi An Tịnh Nhã vẫn là nụ cười mỉm vô cùng đẹp, mắt phượng hơi híp lại, giọng điệu nghe vô cùng quỷ mị.

"Lý Tịnh. Một lão già như ông, cũng đến lúc về dưỡng già rồi, đừng ham hố quá. Tôi chân thành khuyên ông một câu, nếu ông xin lỗi người của tôi, tôi sẽ còn để lại cho ông một đường sống. Nhưng nhìn có vẻ, Lý tổng không muốn xin lỗi rồi."

Cô quay sang Tạ Tranh, "Ghi âm lại chưa?"

Tạ Tranh giơ điện thoại lên, "Đã."

Lý tổng vẫn chưa hiểu gì, "Cô muốn lấy đoạn ghi âm này uy hiếp tôi cái gì? Nực cười, chỉ với bản lĩnh này của cô thôi hay sao. Ha ha ha..."

Đáp lại tiếng cười dài của Lý Tịnh là một cuộc điện thoại từ nhà gọi đến.

"Có chuyện gì?"

"Lão Lý. Cảnh sát....cảnh sát...cảnh sát đến nhà chúng ta khám xét." Bên kia vang lên giọng một người phụ nữ.

"Cái gì?" Lý Tịnh đang nằm ngửa trên giường lúc này đã không bình tĩnh nổi mà ngồi bật dậy, ánh mắt kiếp sợ nhìn đến An Tịnh Nhã.

"Cao tổng phu nhân.... Tôi xin lỗi là được mà... Xin cô."

An Tịnh Nhã lùi lại ba bước né cái tay của Lý Tịnh.

"Lý tổng sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất đắc ý sao? Hay là.. người nhà ông gọi đến báo tin vui rồi."

Trong nhà Lý Tịnh, quả thật có tin vui.

Cảnh sát đang yêu cầu mở căn phòng ở góc được khóa kín, vợ Lý Tịnh cầm chìa khóa mở, tay run lên. Cảnh sát thấy vậy liền tự cầm chìa khóa mở, căn phòng vừa được mở ra, cảnh sát chết sững với khung cảnh trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.