An Tịnh Nhã đến cùng nói chuyện vui vẻ với mọi người, chỉ một lúc sau tất cả đã đến đông đủ.
Hàm Họa Y luyện giọng cả đêm vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ cô tiểu thư quyền quý kiêu căng của ngày trước đã biến mất, lúc này đang ngồi gục trên tay An Tịnh Nhã muốn ngủ tiếp. Cao Minh Thành nhíu mày, đưa tay đẩy đầu Hàm Họa Y về hướng ngược lại.
Bị phá giấc ngủ, chẳng ai còn hiền lành nổi.
"Anh làm gì vậy?"
"Đừng có đè lê tay cô ấy."
"Tôi đè thì liên quan gì đến anh, cũng vó phải nằm lên tay của anh đâu."
Cao Minh Thành cau mày, đang tín cao giọng lại thấy An Tịnh Nhã đưa bụm miệng cười.
"Em cười cái gì?"
An Tịnh Nhã ngẩng mặt nhìn Cao Minh Thành, lại nhìn Hàm Họa Y hỏi, "Không phải ngày trước cô rất thích anh ấy sao, sao bây giờ lại cáu gắt như vậy?"
"Tôi bị mù nên mới thích anh ta. Người gì đâu xấu tính xấu nết, được mỗi cái bản mặt đẹp trai."
Mọi người ở đó nghe vậy liền cũng không nhịn được cười.
Âu Dương Hàn ngồi đối diện, tay lắc lắc ly rượu đỏ, cười đến nghiêng ngả, "Đây người ta gọi là câu chuyện con cáo và chùm nho."
Mọi người lại được phen cười chảy nước mắt.
An Tịnh Nhã nhìn khắp một lượt tất cả mọi người.
Tạ Tranh cùng Lưu Cẩn Thiên vẫn như cũ chưa có tiến triển gì, thậm chí mới hai tuần trước, hai người còn đánh nhau đến mức mắt miệng tím bầm.
Cậu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926163/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.