An Tịnh Nhã mỉm cười lịch sự trả lời, "Con tên An Tịnh Nhã."
Bà chủ quán nghe không rõ phát âm tiếng Trung lên hỏi lại, "Hả? Tên gì cơ? Con không phải tên Anthea sao?"
An Tịnh Nhã phát âm chậm lại tên của mình. Bà chủ quán tỏ ra ngạc nhiên nhìn Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành cũng không nhớ bà chủ quán này là ai, nhưng thái độ thân thiết này của bà ấy chứng tỏ anh cùng An Tịnh Nhã đã đến đây rất nhiều lần rồi.
"Cô ấy tên An Tịnh Nhã, là vợ của cháu."
Bà chủ quán vui mừng vỗ bàn cái bốp, "Cưới nhau rồi sao? Ôi Anthea yêu quý, chúc mừng cháu."
Sau đó ôm cứng lấy An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã lại không thể đẩy ra, vì vậy cứ để bà ấy ôm như vậy. Nà chủ quán ôm một lúc thì buông ra.
"May mà ba mẹ hai đứa nghĩ thông suốt rồi, nếu không lại phiền ta một chuyến. Hai cái đứa này, đám cưới cũng không thèm mời, vậy mà trước kia hứa lên hứa xuống, cái gì mà quên ai thì quên chưa bác nhất định là không thể quên. Đúng là lời hứa của đám trẻ, hiện tại đến tên bà bác già này chắc cũng quên rồi."
Mắt thấy Cao Minh Thành đưa vài xiên nướng vào giấy thấm dầu, bà bác già liền quát lên.
"Tiểu tử, đã thấm hết rồi. Có cần lần nào vào quán cũng cần chọc tức bà già này không?"
Cao Minh Thành lúc này mới dừng lại, bỏ xiên nướng vào đĩa của An Tịnh Nhã, sau đó mới ngẩng mặt lên.
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926160/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.