Ngày hôm sau An Tịnh Nhã hỏi thăm phòng bệnh của Albert sau đó đi đến thăm anh ta. Vết thương của anh ta ở ngực nhưng may cũng không phải chỗ hiểm, chỉ là mất chút máu nên nhìn có chút suy nhược.
Nhưng khi An Tịnh Nhã nhìn thấy anh ta nhàn nhã tựa đầu vào giường bệnh bóc quýt ăn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng nhìn trạng tháu rõ ràng là tràn đầy sức sống.
Thấy An Tịnh Nhã đi vào, Albert vẫy vẫy tay nở nụ cười, đôi mắt hoa đào màu tím cười đến híp lại, "A, Anthea yêu dấu, ăn quýt không?"
An Tịnh Nhã đi đến ghế ngồi xuống, cau mày phàn nàn.
"Ăn nói đàng hoàng, trai chưa vợ nhưng gái có chồng."
Albert bày ra vẻ mặt bé ngoan bị mắng, quýt bóc ra đưa lên đến miệng rồi cũng không dám ăn.
"Có thể đừng nghiêm túc như vậy không."
An Tịnh Nhã trừng mắt, sau đó thật sự nở nụ cười.
"Albert, cảm ơn anh."
"Không có gì, dù sao cũng không chết."
"Đừng có nói như vậy. Cũng xin lỗi anh, chuyện ba năm trước."
"Từ chối hay đồng ý là quyền của em, nhưng nà đúng là, chỗ này nè...." Albert cầm miếng quýt chỉ vào vị trí tim mình, "Nó thật sự đã rất sững sờ, lần đầu tiên bị tổn thương đó."
Sau đó lại bắt đầu càm ràm, "Aizz, tên Cao Minh Thành đáng chết. Nếu hắn chịu nói ra.... Hắn rõ ràng biết chuyện năm đó không phải do anh làm, nhưng hắn một hai im lặng không chịu nói với em."
An Tịnh Nhã im lặng không trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926087/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.