Angel từ đằng sau đi đến ôm cổ Cao Minh Thành, ở bên tai anh thì thầm, "Ông xã, đã muộn rồi."
Cao Minh Thành mặt lạnh như tiền lật bản báo cáo, "Em đi ngủ trước đi."
Angel nũng nịu đi đến trước mặt anh tựa vào bàn làm việc của anh nói, "Lúc trước mỗi lần em ngủ anh đều nằm bên cạnh em. Từ lúc anh bị bệnh chúng ta đã không ở gần nhau, em mỗi giấc ngủ đều không tốt."
"Anh biết, sẽ bù lại cho em sau. Dự án lần này rất quan trọng, hạn chỉ được một tháng, nếu muốn hoàn thành tốt vậy anh phải cố gắng."
Angel có chút bực tức đẩy tập giấy trần bàn xuống đất, "Anh lần nào cũng nói là bù cho em, nhưng anh rợn viện cớ. Cao Minh Thành, có phải anh...." Lời tiếp theo Angel thật không nói ra được.
"Anh cũng chẳng cần liều mạng như vậy, nếu một tháng không xong vậy hai tháng, ba tháng. Em quan trọng hơn hay dự án này quan trọng hơn."
Cao Minh Thành dường như chẳng để ý đến lời ngắt quãng trước đó của Angel, đôi mắt lạnh lùng dịu đi một chút, đưa tay ra nắm lấy tay cô, "Nhưng đây là công việc đầu tiên sau khi anh khỏe lại, hơn nữa còn là công việc ba em tốn công sức lấy cho anh. Cô An lúc đầu không đồng ý, anh cũng đã đảm bảo với cô ấy trong vòng một tháng sẽ hoàn thành. Sau khi dự án này hoàn thành anh sẽ bù lại cho em."
"An... Anh không cần để ý tới cô ta. An Tịnh Nhã ở công ty chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926081/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.