"Hi nhi!"
Một tiếng gọi, là nỗi nhớ, là yêu thương, còn có sự day dứt ân hận.
An Hi quay đầu lại, trước mặt nàng là bậc đế vương năm nào, vẫn gương mặt anh tuấn của ngày nào, nhưng sao chàng lại khóc thế kia? Ta không phải mới là người bị tổn thương sao, chàng như thế nào đều thay ta rơi nước mắt rồi.
"Hi nhi!"
"Đừng lại gần ta." An Hi lùi lại một bước, đằng sau nàng vẫn là khung cảnh Hoa cung rực lửa cháy, cháy lớn đến mức như muốn thiêu rụi mọi thứ, quả thực, nó đã thiêu rụi mọi thứ, thiêu rụi cả tình yêu và sự tin tưởng của nàng dành cho người nàng yêu.
"Hi nhi, nghe ta giải thích."
"Giải thích? Như thế nào còn có giải thích? Như vậy chưa đủ hay sao?"
Giày vò ta như vậy, chàng còn chưa thảo mãn sao?
"Hi nhi, nhìn lại đằng sau nàng một lần nữa xem."
"Có gì đáng nhìn? Nhìn ta ngu ngốc, nhìn ta nhu nhược, nhìn lại ta của quá khứ là một người si ngốc sao?"
"Hi nhi, ta quả thực là nói dối nàng, nhưng ta chưa bao giờ phụ nàng, cũng chưa bao giờ hết yêu nàng. Chẳng phải đều đã hứa, Cao Lãnh ta, thứ ta cần không phải thiên hạ, thứ ta quan tâm duy nhất chỉ có nàng. Từ lúc ta lần đầu đến An Dạ Quốc, ta đều đã coi trọng nàng, nàng không phải đều rõ ràng nhất sao?"
"Coi trong ta? Ha Ha, Hoàng đế, người tại sao đều nói nhảm như vậy? Nếu coi trọng ta, chàng đã không ...." An Hi quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926066/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.