Phương Mộc Tĩnh hoàn toàn chết đứng nhìn căn phòng rỗng tuếch trước mặt.
Là rỗng tuếch!
Tủ quần áo không còn một bộ, tất cả tài liệu, máy tính, ngay cả những món quà, thú nhồi bông của cô đều biến mất.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Không lẽ có trộm?
Nhưng mà cô lập tức lắc đầu phủ định. Ở phòng khách vẫn còn nhiều món đồ đáng giá nhưng không mất.
Vậy đồ của cô đâu?!
Cô đang tính báo cảnh sát thì điện thoại cô đột nhiên 'reng' lên, cô nhăn mày, ánh mắt trầm xuống nghe máy:
"Alo?"
"Đồ của cô tôi đã cho người chuyển đến nhà tôi rồi, từ nay cô chuyển đến sống ở nhà tôi."
A? Giọng nói này...? Hàn Đông Đường?
Mày cô nhăn lại càng sâu hơn, nhưng nỗi lo lắng nãy giờ đã giảm mấy phần, dù sao cũng biết đối phương là ai rồi.
"Hàn tổng?"
"Là tôi." Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Cô hơi cắn môi, đáy mắt nổi lên ý lạnh:
"Sao anh lại tự tiện động vào đồ của tôi?"
Làm cô suýt nữa mất cả hồn.
Bao nhiêu tài liệu quan trọng của cô...
Bên kia im lặng, sau đó nói:
"Tôi chỉ lo cô không đồng ý."
Cô cười lạnh, lí do quái quỷ gì đây? Cô gằn từng tiếng:
"Vậy nên anh mới tự quyết định? Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết, tôi quả thực không đồng ý, vậy nên xin Hàn tổng trả lại đồ cho tôi."
Không khí rơi vào sự yên tĩnh kì lạ, lát sau hắn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.