Chương trước
Chương sau
Kết quả xét nghiệm đã có, cũng may, mọi người không ai dương tính với virus C13, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước, phòng họp đầy mây đen bao phủ thì lúc này có thể nói là đã thấy một phần xanh thẳm rồi.

Cố Vạn Tinh ngồi ở vị trí chủ tọa, hai tay đan lại đặt trên bàn, nói:

"Mặc dù không ai bị nhiễm virus nhưng không phải chỉ có chúng ta mới tiếp xúc với chú chó đó. Tôi sẽ gửi một phần tài liệu liên quan đến Cục cảnh sát, yêu cầu họ tiến hành kiểm tra trên diện rộng. Chính phủ cũng cử chuyên gia đến xét nghiệm, tiến hành lấy mẫu vật kiểm chứng, cũng đã quyết định cung cấp vacxin C13 cho bệnh viện, khoảng thời gian này cũng tương đối nhẹ nhàng, nhưng mọi người không được lơ là cảnh giác. Mọi người có còn chuyện gì cần báo cáo không?"

Ai cũng nở nụ cười thoải mái, lắc đầu.

"Vậy được, cuộc họp đến đây kết thúc. Mọi người quay về làm việc đi."

Bọn họ lần lượt đứng lên, lục tục rời đi.

Phương Mộc Tĩnh thở hắt ra, dựa lưng vào ghế:

"Dọa chết em rồi."

Anh bật cười, "Em cũng biết sợ sao?"

Cô bĩu môi, lườm anh:

"Sao lại không chứ?"

Cố Vạn Tinh lắc đầu, lát sau mới hỏi:

"Em và Hàn Đông Đường vẫn còn đang ở chung sao?"

Cô gật đầu, "Đúng vậy."

Anh thở dài, con nhóc này bình thường làm việc vô cùng nghiêm túc, nhưng trong tình cảm lại có phần ngây thơ, yêu ai là rút hết ruột gan cho người đó, bởi vậy lúc đó mới bị Lý Hiển Chi làm tổn thương như vậy, mong là Hàn Đông Đường thật sự yêu cô.

Cô ngồi lại một lát, sau đó mới uể oải lên tiếng:

"Haiz, hôm nay cũng hết việc rồi, em tan làm trước đây."



Anh mắng cô một tiếng, sau đó cũng mỉm cười gật đầu.

Lúc đi qua đại sảnh, có vài vị bác sĩ thấy cô liền trêu chọc:

"Trưởng khoa Phương lại trốn việc rồi."

Cô bật cười, chào họ sau đó đi tiếp.

Thật nhớ Đông Đường quá đi...

....

Điều tra về chú chó kia đã có kết quả, cảnh sát làm việc vô cùng nhanh, báo cáo gửi đến bệnh viện.

Đó là chó hoang sống trong một khu đổ nát của thành phố, khu đó không có người, động vật cũng không nhiều, nhưng cảnh sát đã bao vây phun thuốc khử trùng, đồng thời bắt tất cả động vật đi đến bệnh viện thú ý xét nghiệm, nếu bị nhiễm sẽ lập tức tiêu hủy. Cũng may khu vực kia cách xa khu dân cư nên người dân bị một phen hú vía cũng yên tâm trở lại.

Còn lí do con chó kia đến trước bệnh viện chẳng ai hiểu rõ.

Người ta bảo đó là chuyện tâm linh, con chó đó muốn thông báo cho mọi người.

Mọi người sợ con chó kia tiếp xúc gây truyền nhiễm, nhưng theo camera quay lại, lúc đến trước cửa bệnh viện nó vẫn còn khỏe mạnh, nhưng chỉ vài phút sau thì bên trong cơ thể đã bắt đầu biến đổi.

Về lí do loại virus này xuất hiện vẫn còn là một ẩn số.

.....

Cố Vạn Tinh làm việc tới chiều, sau đó cũng tan làm sớm. Việc này đối với mọi người cũng không phải là điều lạ lẫm.

Anh lái xe đến siêu thị, mua ít đồ. Thời này, đàn ông biết nấu ăn không còn nhiều, nhưng "đáng tiếc" là anh không nằm trong số đó.

Anh anh tuấn, cao ráo lại tao nhã, còn biết lựa chọn mua thức ăn nên thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí còn có vài người chủ động làm quen. Vất vả lắm mới thoát ra khỏi, vừa lên xe thì cửa sau bất thình lình bị mở ra, sau đó là một cái bóng chen vào.

Cô gái thở không ra hơi, vội đập mạnh lên ghế của anh:

" Lái...lái xe...nhanh lên..."

Anh nhíu mày, nhìn cô gái:

" Cô là ai?"

Cô gái vội đáp, đôi mắt còn không ngừng đảo về phía sau:

" Tôi là ai không quan trọng, dù sao cũng không phải người xấu, soái ca à, anh mau chạy xe đi, nhanh lên."

Anh thầm đánh giá cô ấy, sau đó mới cho xe chạy, lúc đó cô gái mới thở phào, nhìn anh nói:

"Soái ca à, cảm ơn anh, anh tốt bụng thật đấy."

Nhưng sau đó cô ấy lập tức đơ người, hai con ngươi sắp lồi cả ra.

Lúc nãy cô không nhìn kỹ, chỉ nhanh miệng gọi một tiếng "soái ca" để người ta giúp mình, không ngờ là soái ca thiệt, lại còn đẹp trai như vậy.

Anh tập trung lái xe, đáp:



"Không có gì. Cô là ai, sao lại chạy lên xe tôi?"

Cô còn đang ngẩn ngơ, nghe hỏi thì hoàn hồn, cười gượng:

"Tôi á? Tôi tên là Sơ Ái, còn về lí do á? Có thể lí do của tôi anh sẽ cảm thấy có chút cẩu huyết, cũng có thể cảm thấy là tôi cố tình tiếp cận anh, nhưng mà đây là sự thật. Thật ra tôi bị ép hôn. Anh biết không, tôi bị ép cưới một người tôi thậm chí còn không biết mặt, nghe nói hắn ta gần 50 tuổi rồi. Trời ơi, nghĩ sao mà một cô gái xinh đẹp như tôi lại đi cưới một ông già hơn mình gần 30 tuổi chứ? Vậy là tôi bỏ trốn, nhưng mà lại bị phát hiện sau đó họ đuổi theo bắt tôi, cũng may là gặp anh, haha."

Cô thao thao bất tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại treo nụ cười mỉa mai khinh bỉ, máu tóc dài cột cao vì chạy nhanh mà hơi rũ xuống, vài cọng lòe xòe trước mắt, rất đẹp.

Anh hơi nhếch môi, " Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."

Cô khoác tay, giọng điệu hờ hững:

"Tôi không có nhà. Từ khi ba mẹ tôi mất, tôi sống chung với bà nội. Cũng chính bà ta là người ép hôn tôi đấy, lúc trước cảm thấy tôi là đang ăn nhờ ở đậu nên cũng rất nghe lời, bà ta bảo gì tôi làm đấy, nhưng chuyện này đi quá giới hạn rồi, bà ta vì tiền mà bán tôi. Tôi đâu có ngu mà quay về."

Anh liếc qua kính chiếu hậu, khuôn mặt của cô rơi vào tầm mắt, rất xinh đẹp. Không phải là nét đẹp dịu dàng lại có phần lạnh lùng của Mộc Tĩnh mà là vẻ đẹp của những cô gái nghịch ngợm, lại ẩn chứa sự trưởng thành mạnh mẽ.

Cô còn khá trẻ, vậy mà lại trải qua nhiều chuyện như thế.

Sau đó anh giật mình, thầm mắng bản thân, lại vì một cô gái không quen biết mà lại xuất hiện sự thương tiếc.

"Hay tôi đưa cô đến khách sạn."

Cô ngẩn người, nhìn anh kì lạ:

"Hả?"

Anh cũng cảm thấy câu mình vừa nói có phần không ổn, vội liếm môi, nói lại:

"Ý tôi là...nếu cô không muốn về thì đến khách sạn ở tạm đi."

Nói xong anh thầm gật đầu, không sai, chính là ý này!

Sơ Ái rơi vào suy nghĩ, sau đó lắc đầu:

"Thôi, ở khách sạn tốn tiền lắm, nếu anh đã giúp tôi thì giúp cho trót đi, hay là tôi đến nhà anh ở nhờ nhé."

Anh giật mình, đạp thắng xe, chiếc xe dừng lại bên đường, anh xoay người, nhìn cô nghiêm túc nói:

"Không được, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi chưa kể đến việc cô có bạn trai hay không, nhưng tôi chưa có bạn gái, ở chung không tiện."

Cô cười ha ha, nháy mắt nhìn anh:

"Yên tâm đi, tôi chưa có bạn trai, còn nữa, nếu sau này anh thật sự vì chuyện này mà không có bạn gái, thì tôi làm bạn gái anh, thế nào?"

Không lỗ đâu nha.

Nhìn anh đẹp trai kia kìa, thật muốn yêu đương với anh ấy quá đi.

Mắt Sơ Ái toả sáng blinh bling.

Anh đau đầu, tư duy kiểu gì đây? Còn nữa, anh yên tâm cái gì? Cô gái này...

"Cô không sợ tôi là người xấu sao?"



Cô càng cười to hơn, chép miệng:

"Anh không phải người xấu đâu, dù sao anh cũng đẹp như vậy mà."

Anh nhướng mày, " Cô đánh giá một người nhờ bề ngoài sao?"

Cô bật lại:

"Làm sao có thể chứ? Tôi là người thiển cận như vậy sao?"

Mặc dù bây giờ tôi đang rất thiển cận đấy!

Anh hết nói nổi, cũng hết lí do từ chối, đành nói:

"Tôi chỉ cho cô ở tạm vài ngày thôi, nhà tôi không lớn lắm, cô nếu không chịu được thì bây giờ rời đi còn kịp đấy."

"Không sao không sao. Tôi không yêu cầu cao, không sao. À mà anh tên gì thế?"

" Cố Vạn Tinh."

Cô nhướng mày, "Tên đẹp thế."

.....

Sau khi thấy ngôi nhà, cô hoàn toàn câm nín.

Cái này mà gọi là "không lớn lắm" à? Cô cảm thấy nếu bỏ cô trong đây cô còn đi lạc ấy chứ?

Cô thầm liếc anh, không ngờ Cố Vạn Tinh này lại là một người bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền đấy.

Càng muốn yêu đương với anh hơn rồi.

Quá hoàn mỹ!

______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.