Hai ngày sau, ba người xuất phát về thành phố.
Về đến sân bay, cô định chuồn đi thì cổ áo bị kéo lại, giọng nói lạnh lùng vang lên lên đỉnh đầu.
"Đi đâu?"
Cô chớp mắt, kéo miệng, nở nụ cười gượng gạo:
"Về...nhà."
Cố Vạn Tinh một tay lôi cô, một tay nắm tay Sơ Ái, nói:
"Về cái gì mà về! Đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện cho anh."
Cô nhăn mặt, vội tránh đi, cầu xin:
"Viện trưởng à, em đã khỏi rồi mà."
Anh liếc cô, nhẹ giọng hừ lạnh:
"Anh tin em cái quỷ! Đi."
Bị nhiễm virus mà còn dám mạnh miệng nói mình khỏe chỉ sau bốn ngày? Cô là tiên sao?
Vất vả lắm mới kéo cô từ cõi chết về, vậy mà con nhóc này lại bắt đầu chẳng biết quý trọng sức khỏe rồi.
Cố Vạn Tịn bị cô chọc tức tới bốc khói.
Sức khỏe người khác thì chăm sóc chu đáo, tới lượt mình thì bỏ bê chẳng xem trọng.
Cô bị cưỡng ép về bệnh viện, vậy là mọi người lại chứng kiến cảnh tượng Trưởng khoa Phương dưới ánh mắt giám sát như tia X-quang của Viện trưởng, chậm chạp làm thủ tục nhập viện.
Bọn họ đều biết cô vừa từ khu dịch trở về, trước đó lại có thông tin mơ hồ là cô nhiễm virus, nhưng được cấp cứu kịp thời.
Virus C13 đấy! Cũng may là khu vực nhỏ, nếu bùng phát ở đô thị hay thành phố lớn là bây giờ cả nước đều phải cách li rồi, mọi người nghĩ tới cảnh bệnh viện đầy xác chết, phố xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476868/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.