Thời gian trôi đi rất nhanh, Hàn Đông Đường vẫn không tìm thấy cô, giống như dường như cô đã biến mất khỏi thế giới này.
Hắn từng ngày lo sợ, nhưng vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm.
Cho dù lục tung cả thế giới cũng phải tìm được cô.
Hàn Đông Đường chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như vậy, hắn điên cuồng làm việc, không quản nghỉ ngơi, chỉ muốn bản thân không có thời gian để nhớ cô.
Nhưng mà chỉ cần một phút buông lỏng, từng hình ảnh bọn họ ở bên nhau, vui cười hạnh phúc, khoảnh khắc cô quay đi, cả khuôn mặt đầy nước mắt, khoảnh khắc cô lựa chọn buông bỏ mọi thứ lại hiện lên trong đầu hắn, tra tấn thần kinh hắn, khiến hắn đau đớn đến nghẹt thở.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác này, chưa từng nhớ một người đến phát điên như vậy. Nhưng mọi thứ đều dó hắn, chắc cô rất hận hắn?
Hàn Đông Đường không ngừng tự hỏi.
Một năm trôi qua, nhiệm kỳ mới của Cố Vạn Tinh lại bắt đầu, trong lần bầu chọn Viện trưởng tiếp theo, phiếu bầu của anh lại cao nhất.
Mọi người đều cật lực làm việc, không ngừng nâng cao giá trị bản thân.
Rồi thêm nửa năm nữa, sau đó cả bệnh viện đều nhận được thiếp mời và kẹo hỉ của Cố Vạn Tinh.
Ai nấy một mặt vừa đau lòng, nhưng cũng rất vui vẻ chúc mừng anh.
"Hết cơ hội rồi, thật sự hết rồi."
"Viện trưởng Cố đã thoát khỏi hội người độc thân trong bệnh viện."
"Lần này lấy đi một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476862/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.